Chương 1

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Căn hộ đối diện vừa có người dọn đến. Một nam sinh viên.

Hắn ở một mình. Trì Dao thường xuyên chạm mặt hắn trong thang máy vào mỗi sáng thứ Hai, một cuộc gặp gỡ định kỳ và câm lặng.

Cả hai chưa từng trao đổi một lời. Đôi khi, ánh mắt họ vô tình giao nhau trong khoảnh khắc, rồi lập tức lảng đi, vội vàng dán vào màn hình điện thoại như thể ở đó có điều gì khẩn cấp lắm.

Trì Dao vẫn hay tự nhủ, cô không có cái nết kết thân với hàng xóm.

Cô hoàn toàn trái ngược với mẹ mình, Trì phu nhân. Bà là một người phụ nữ mà mối quan hệ với bất cứ ai cũng đều tốt đẹp, gặp ai cũng có thể bắt chuyện dăm ba câu. Ngay cả một người lạ ở chợ, chỉ cần vô tình nhìn nhau, Trì phu nhân cũng có thể mỉm cười xởi lởi: “Đi chợ đấy à?”

Từ tấm bé, Trì Dao đã kính nể cái khả năng xã giao trời phú đó của mẹ.

Cô chẳng thừa hưởng được chút gen nào. Hầu hết thời gian, Trì Dao mang tâm thế của một kẻ ngoài cuộc, lạnh lùng quan sát vạn vật.

Ví dụ như, cậu sinh viên nhà đối diện. Cô đã từng quan sát hắn.

Chàng trai này, ngay cả khi Trì Dao đã mang giày cao gót, vẫn cao hơn cô hẳn một cái đầu. Một sự hiện diện có phần áp đảo.

Cô chưa bao giờ nhìn rõ đường nét gương mặt hắn, chỉ thấy một làn da trắng nõn, và một khí chất thanh cao, kiểu người mà ở trường học chắc chắn sẽ được đám đông vây quanh.

Điều duy nhất níu lại sự chú ý của cô là, giày của hắn mỗi tuần đều thay đổi.

Thói quen này biến thành một sự tò mò thầm kín. Mỗi lần vào thang máy, tầm mắt Trì Dao đều bất giác trượt xuống chân hắn.

Nhưng cũng chỉ có vậy.

Lần đầu tiên họ thực sự va chạm là vào một tối thứ Bảy, hai tháng sau ngày hắn dọn đến.

Trương Nhất Minh là đối tượng xem mắt do bà cô họ bên ngoại giới thiệu. Trì Dao đã ăn với anh ta một bữa. Người thật so với ảnh cũng không khác biệt. Đeo kính, dáng vẻ thư sinh, hiện đang là giảng viên tại Đại học A ngay phía sau khu chung cư.

Cách nói chuyện có phần khuôn phép, nhưng dẫu sao cũng dễ chịu hơn vô số những kẻ cô từng gặp.

Vì vậy, khi Trương Nhất Minh ngỏ lời mời lần thứ hai, Trì Dao đã không từ chối.

Họ hẹn ở một nhà hàng gần nhà.

Sát giờ hẹn, Trì Dao vẫn đủng đỉnh trang điểm. Cô đắn đo một chút, cuối cùng quyết định mặc váy.

Cô không thích Trương Nhất Minh, nhưng nếu việc này có thể khiến Trì phu nhân bớt cằn nhằn, thử một chút cũng chẳng sao.

Lúc đang cúi xuống xỏ giày, Trì Dao tiện tay mở cửa.

Ngay khi cô khom người, tiếng cửa đối diện bật mở. Theo phản xạ, cô ngẩng đầu lên, và bắt trúng một ánh nhìn.

Cả hai đều sững lại.

Trì Dao thấy chàng trai vội vàng quay đi, ánh mắt bối rối, vành tai ửng hồng một cách đầy khả nghi.

Cô xỏ xong giày, rũ mắt nhìn lại trang phục của mình, và lập tức hiểu ra.

Chiếc váy có phần cổ nhún bèo, nhìn trực diện thì kín đáo, nhưng khi cô cúi xuống, khe ngực sâu hút gần như phơi bày trọn vẹn.

Trì Dao chớp mắt, không mấy để tâm.

Hắn vẫn chỉ là một cậu sinh viên. Cô không thể để một chút da thịt của mình khiến hắn phải đỏ mặt rồi suy nghĩ mông lung.

Cô đóng cửa. Thang máy còn chưa tới. Hai người im lặng đứng song song.

Trì Dao khoanh tay, đầu óc thả trôi đâu đó, ánh mắt lơ đãng lại liếc xuống đôi giày bên cạnh.

Hắn lại đổi giày.

Hôm nay có vẻ hắn chuẩn bị đi chơi bóng, trên người là bộ đồ thể thao rộng rãi. Dáng người cao lêu nghêu, gầy nhưng rắn rỏi, toàn thân toát ra thứ hơi thở nóng bỏng, hừng hực của tuổi trẻ.

Trì Dao chợt nhận ra, cô đã quên mất dáng vẻ của mình thời còn ở sân trường.

Cửa thang máy mở ra. Trì Dao bước vào, liếc thấy bàn tay cậu trai giữ ở mép cửa, cô bất giác ngẩng lên nhìn hắn thêm một lần.

Hắn ấn tầng trệt.

Trì Dao nhận ra, tư thế đứng của hắn không còn vẻ thư thái như lúc ở ngoài.

Trong không gian chật hẹp này, toàn thân hắn lộ rõ vẻ căng thẳng.

##

Bình luận

Để lại bình luận