Chương 1

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Mưa Xuân Lạnh

Tiết xuân Cừ Dương thấm lạnh, mưa dầm dề đã mấy bữa liền chẳng ngớt. Đất trời sũng nước, loang loáng những vũng gương soi bóng mây chì.

(Cừ Dương: một quận thuộc thành phố Thiên Tân, Trung Quốc.)

Khương Phi hẹn mẹ tối về dùng bữa. Hai phút trước, bà An Mộng Như gọi giục, hỏi cô đã tới đâu để liệu bề dọn cơm.

Cô mở mắt nói liều là sắp về tới ngõ, kỳ thực chân còn chưa bước khỏi cửa văn phòng luật sư. Việc hôm nay ngập đầu ngập cổ.

Chờ thang máy, cô chạm mặt Lương Tiếu. Anh chàng đồng nghiệp ngỏ ý rủ rê làm vài ly giải sầu.

“Chịu rồi, mẹ già gọi về ăn cơm.”
“Lái xe hả?”

“Tàu điện ngầm chứ sao. Xe tôi hôm nay bị cấm số.”

Lương Tiếu biết nhà cô ở khu phố cổ, cũng tiện lối, bèn nói: “Để tôi đưa cô về một đoạn.”

Trời đất ẩm ương quá đỗi, mưa gió thế này chắc phải qua tám giờ tối mới tạnh hẳn. Khương Phi nào dại từ chối, cười hẹn thứ hai mời anh bữa trưa đáp lễ.

Lương Tiếu nhướn mày trêu: “Thế chẳng hóa ra tôi được lời to?”
Khương Phi chỉ cười nhẹ.

Mưa dầm, lại trúng giờ tan sở đông nghẹt, xe cộ nhích từng phân. Bốn mươi phút sau Khương Phi mới xuống được xe, quá nửa thời gian so với ngày thường. Xe không len vào ngõ nhỏ được. Khương Phi chào Lương Tiếu, bung dù, dò dẫm bước vào con ngõ hun hút.

Cột đèn đường hỏng đã lâu chẳng thấy ai ngó ngàng. Người ta sợ tối, chứ cô thì không. Từ bé quen lối đi về, cứ nhắm thẳng tấm biển hiệu tiệm uốn tóc phía trước mà đi. Qua đó, quẹo trái là tới nhà.

Bỗng, sau lưng có quầng sáng quét tới. Vệt sáng dừng ngay dưới chân Khương Phi. Cô giật mình quay lại, chỉ thấy một bóng hình cao lớn mờ ảo trong mưa đêm. Mặt người chưa tỏ, nhưng hơi thở thì quen thuộc đến nao lòng.

Cô nheo mắt, đợi người kia đến gần mới cất tiếng, giọng có chút ngạc nhiên pha lẫn trách móc: “Sao anh lại mò đến đây?”

Người đàn ông khoác chiếc áo gió mỏng tang, dáng người cao dong dỏng. Mùi thuốc lá quyện trong hơi mưa ẩm lạnh dường như đặc quánh hơn thường lệ.

Đã hơn nửa tháng họ chẳng gặp mặt, phần vì công việc cuốn đi chẳng còn hơi sức, điện thoại cũng thưa thớt vài tin nhắn. Cuộc gặp gỡ bất ngờ này, hẳn là do mẹ cô, bà An Mộng Như, sắp đặt.

Quả nhiên, người kia đáp gọn lỏn: “Dì An gọi anh qua.”

“Chẳng nghe anh báo tiếng nào… Mà không phải anh đang đi công tác xa sao?” Cô thắc mắc.

Lúc nói, cô vô tình hạ thấp tán dù, nước mưa tí tách rơi xuống đôi giày da bóng loáng của anh. Lục Bách Trình khẽ cau mày, giọng trầm xuống: “Gấp dù lại đi. Cứ thế này không thấy vướng víu à?”

Khương Phi bĩu môi, nhưng cũng ngoan ngoãn thu dù, sáp lại gần anh. Anh dùng điện thoại rọi đường, cô cũng chẳng nói gì thêm.

Lục Bách Trình đợi cô lên tiếng trước, nhưng thấy cô im lặng, đành chủ động khơi chuyện: “Người vừa đưa em về là ai thế?”

“Anh thấy à?” Khương Phi lướt qua tiệm làm tóc, giọng thản nhiên, “Lương Tiếu đấy. Cuối năm ngoái em đi ăn cưới đồng nghiệp, chính là anh ta.”

Lục Bách Trình khẽ nhướn mày, vẻ mặt khó đoán, rồi lảng sang chuyện khác: “Tối nay có ở lại nhà không?”

“Để xem thế nào đã.”

Hai người sánh bước, câu chuyện đứt quãng, đến bờ rào sắt phủ đầy tường vi thì mỗi người một ngả.

Thấy con gái và Lục Bách Trình cùng về, bà An Mộng Như ngạc nhiên: “Hai đứa hẹn nhau hả?”

“Mẹ có báo con trước đâu mà hẹn?” Khương Phi cúi xuống thay giày, làu bàu, “Gặp ngoài ngõ thôi.”

Lục Bách Trình đứng sau lưng cô, đưa giỏ anh đào tươi rói cho bà An, giọng lễ phép: “Biết dì thích ăn, tiện đường con mua.”

“Ôi dào, khách sáo quá thể, tốn kém làm gì.” Bà An cười tít mắt, niềm nở ra mặt, “Cơm nước xong cả rồi, rửa tay là ăn được. Dì làm món tôm chiên con thích đấy, vừa mới bày ra còn nóng hổi.”

“Con cảm ơn dì An.”

So với vẻ sốt sắng của bà An, Lục Bách Trình đáp lại điềm tĩnh, chừng mực.

Bình luận

Để lại bình luận