Chương 10

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 10

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Sáng hôm sau, Dĩ Triệt đưa cô đến trường như thường lệ. Trước khi cô xuống xe, hắn nắm tay cô, dặn dò: “Nhớ lời anh nói, tan học về thẳng nhà, đừng đi lung tung. Anh sẽ kiểm tra định vị đấy.”
Cố Như nhìn chiếc xe khuất bóng, thở dài. Sự tự do này vẫn có cái giá của nó.
“Cố Như! Con quỷ kia, mấy ngày nay mày biến đi đâu thế? Nhắn tin không trả lời, gọi điện thuê bao, lớp cũng nghỉ. Mày định làm tao lo chết hả?”
Tiểu An lao tới như một cơn lốc, túm lấy vai Cố Như lắc mạnh, vừa mắng vừa lo.
“Tao… tao bị ốm chút thôi. Xin lỗi mà.” Cố Như cười trừ, không dám kể sự thật kinh hoàng mấy ngày qua.
Lâm Hoàng, bạn trai của một cô bạn trong nhóm chen vào: “Người ta có tình yêu, bận bịu ‘chăm sóc’ nhau, đâu có rảnh rỗi như bà cô già này.”
“Cậu nói ai bà cô già hả? Muốn chết không?” Tiểu An xù lông nhím.
Cố Như đứng nhìn bạn bè trêu chọc nhau, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót. Tình yêu của họ thật đơn giản, vui vẻ. Còn tình yêu của cô… là những chuỗi ngày giằng xé giữa yêu và hận, giữa khoái cảm và đau đớn. Lần đầu nắm tay, nụ hôn đầu, và cả lần đầu tiên của người con gái… cô đều trao cho hắn. Hắn lấy đi tất cả, không chừa lại cho cô chút gì gọi là riêng tư.
Chiều tan học, Cố Như ghé qua tiệm hoa nơi cô làm thêm. Cô thích hoa, thích cái không khí yên bình, thơm ngát ở đây. Nó giúp tâm hồn cô được thư giãn. Mải mê cắm một lẵng hoa hồng lớn cho khách đặt tiệc, cô quên mất thời gian. Khi ngẩng lên nhìn đồng hồ, đã quá giờ hẹn về nhà cả tiếng đồng hồ.
“Chết rồi!” Cố Như hoảng hốt, vội vàng dọn dẹp rồi bắt taxi về biệt thự.
Căn biệt thự chìm trong bóng tối, im lìm đến rợn người. Đèn đóm tắt ngóm, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo hắt qua cửa sổ sát đất.
“Sao giờ mới về?”
Giọng nói lạnh băng vang lên từ phía sofa phòng khách làm Cố Như giật bắn mình, suýt đánh rơi túi xách. Dĩ Triệt ngồi đó, chân vắt chéo, tay cầm ly rượu vang đỏ sẫm như máu. Ánh trăng soi rọi nửa khuôn mặt anh tú nhưng tàn khốc của hắn. Trên người hắn tỏa ra luồng sát khí nồng nặc khiến nhiệt độ căn phòng như giảm xuống độ âm.
“Hôm nay tiệm… tiệm hơi nhiều việc nên em về muộn chút…” Cố Như lắp bắp, tim đập thình thịch. Thực ra ngoài lý do công việc, cô cũng cố tình nấn ná ở lại vì sợ phải đối mặt với hắn, sợ những đêm dài triền miên trên giường.
Dĩ Triệt đặt ly rượu xuống bàn “cạch” một tiếng khô khốc. Hắn đứng dậy, thân hình cao lớn 1m9 lừng lững tiến về phía cô như bóng ma áp đảo.
“Em nghĩ anh không biết em định làm gì sao? Anh hiểu em hơn chính bản thân em đấy, Cố Như ạ. Em sợ anh? Em muốn trốn anh?” Hắn thì thầm, giọng nói nguy hiểm sát bên tai cô. “Nhưng em biết mà, đêm nay em có mọc cánh cũng không bay thoát được.”
Hắn bất ngờ xoay người cô lại, ép chặt cô vào cửa kính ban công lớn hướng ra vườn. Bên ngoài là màn đêm, bên trong là hắn.
“Roẹt!” Khóa kéo chiếc váy sau lưng bị kéo xuống dứt khoát. Chiếc váy trắng ngà tuột xuống, rơi dưới chân cô như cánh hoa tàn.
Cố Như hoảng loạn, hai tay bắt chéo che trước ngực, cố gắng đẩy hắn ra: “Ở đây không được! Dĩ Triệt… cửa kính trong suốt… người làm vườn… bảo vệ sẽ nhìn thấy mất!”
“Thì sao? Để họ nhìn thấy bà chủ của họ dâm đãng thế nào dưới thân tôi, không phải kích thích hơn sao?”
Dĩ Triệt bỏ ngoài tai lời van xin. Hắn cúi xuống, vùi mặt vào hõm cổ, cắn mút điên cuồng như muốn hút máu. Hơi thở nóng rực phả vào da thịt mát lạnh. Mùi nguy hiểm từ hắn khiến chân cô mềm nhũn.
Hắn luồn tay ra trước, giật phăng chiếc áo lót ren mỏng manh. Đôi gò bồng đảo nảy ra, trắng lóa dưới ánh trăng. Hắn thô bạo ngậm lấy một bên đầu ngực, mút mạnh chùn chụt, tay kia lần xuống dưới váy, xé toạc chiếc quần lót mỏng manh cuối cùng.
Giờ đây, cô hoàn toàn trần trụi, bị ép sát vào mặt kính lạnh lẽo, phơi bày trước thiên nhiên và trước con thú dữ đang đói khát là hắn.
“Không! Dĩ Triệt! Vào phòng đi anh! Em xin anh!”
“Muộn rồi. Anh muốn phạt em ngay tại đây. Để em nhớ lần sau còn dám về muộn nữa không.”
Hắn nhấc bổng cô lên, để lưng cô tựa vào lan can kim loại lạnh buốt (nếu cửa mở) hoặc ép cô tỳ vào kính. Hai chân cô bị hắn banh rộng, quấn quanh hông hắn. Dĩ Triệt một tay đỡ mông cô, tay kia kéo khóa quần, giải phóng cự vật đang căng trướng đến tím tái. Hắn cọ xát đầu khấc nóng hổi vào cửa mình đang ướt át vì sợ hãi của cô.
“Nói! Nói em muốn anh! Nói em là con đĩ nhỏ của anh! Nói nhanh!” Hắn ra lệnh, giọng khàn đục đầy dục vọng.
“Ưm… em… em muốn anh… Dĩ Triệt… cho em…” Cố Như nức nở, lý trí sụp đổ hoàn toàn.
Chỉ chờ có thế, hắn đâm phập vào, lút cán trong một lần duy nhất. Một đêm trừng phạt đầy hoang dại và khoái cảm lại bắt đầu ngay bên cửa sổ sát đất, dưới ánh trăng chứng giám cho tình yêu điên cuồng và méo mó của họ.

Bình luận (0)

Để lại bình luận