Chương 10

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 10

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Được.”
Kiều Đình ngồi bên thành bồn tắm, Bá Vân tách đùi của cô ra, Kiều Đình đỏ mặt, kiềm chế sự xúc động của chính mình để không hỏi Bá Vân có phải anh thấy nơi rậm rạp của em rất xấu hay không, cô ngoan ngoãn ngồi yên cho anh bôi thuốc.
Bá Vân ung dung mở nắp lọ thuốc trên tay, nhưng cũng âm thầm nhìn đóa hoa non nớt của cô.
Chỗ đó của Kiều Đình y như tưởng tượng của anh, màu hồng phấn đẹp vô cùng, khe thịt ở giữa hoa môi khép kín, khó có thể nhìn thấy cảnh đẹp bên trong, hoa huyệt non mềm nho nhỏ như ẩn như hiện, lại hấp dẫn khiến người khác muốn tìm hiểu.
Bá Vân rất nhanh bôi lên tầng thuốc mỡ mỏng manh ở chỗ bị phỏng, thuốc mỡ mát lạnh giúp giảm sự bỏng rát ở chỗ bị phỏng, đau đớn cũng giảm bớt.
“Anh kiểm tra xem nơi khác xem có bị phỏng không?” Giọng nói Bá Vân vô cùng trầm thấp, giống như thì thầm.
Trong phòng tắm yên tĩnh, nên dù âm lượng của anh nói khá nhỏ nhưng Kiều Đình vẫn có thể nghe được.
“A… Được.”
Cô vẫn mắc cỡ như cũ mím môi dưới, mà Bá Vân càng ngày càng mở rộng hai chân của cô, bàn tay to lướt qua nơi bắp đùi, xoa hoa môi.
A a… Bá Vân đυ.ng tới chỗ… Nơi có lông…
“Nếu anh đυ.ng đến nơi nào đau, phải nói cho anh biết.”
Khi nói chuyện, đầu Bá Vân không hề ngẩng lên, để tránh Kiều Đình nhìn thấy sắc mặt không được tự nhiên của anh.
“Dạ.”
Tuy rằng cô bị đυ.ng sẽ không đau, nhưng lại có cảm giác kỳ quái…
Điều này cũng có thể nói sao?
Kiều Đình không thể quyết định.
Mỗi lần ngón tay Bá Vân sờ qua sờ lại, như xác định nơi đó có bị phỏng hay không, nhưng cô cảm thấy càng ngày thân thể mình càng quái lạ, tại sao lại có thể thấy trong bụng nóng một chút, hơn nữa giống như… Cảm giác như có thứ gì đó chảy ra?
Rõ ràng nơi Bá Vân sờ không phải bụng!
“Có đau không?” Giọng nói Bá Vân khàn khàn, như nuốt phải cát.
“Không, không biết…”
“Qua đây để anh nhìn bên trong.”
Kiều Đình rất muốn nói, không có khả năng bị phỏng đến bên trong, sự do dự một phần ngàn giây, môi của cô nàng vẫn đóng chặt như cũ.
Đầu ngón tay Bá Vân ấn lên hoa môi, nhẹ nhàng mở ra hai bên…

A a a. . . Thật sự làm vậy sao?
Chỗ đó. . .
Chỗ đó chính cô còn chưa từng xem qua. . .
Cả khuôn mặt Kiều Đình đỏ bừng, xinh đẹp như hoa hồng nở rộ, Bá Vân đưa ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa da thịt mềm mại nơi cánh hoa, chậm rãi xoa từ hướng chín giờ, sau đó gảy nhẹ đảo tròn chơi đùa theo hướng ngược chiều kim đồng hồ.
Cảm giác kỳ lạ càng lúc càng mãnh liệt dâng lên trong cơ thể Kiều Đình. . .
Một luồng hơi cuồn cuộn lên cổ họng rồi bật thốt ra ngoài.
“A~…”
Tiếng rêи ɾỉ như khẽ nấc, như tiếng rêи ɾỉ chứa đầy du͙© vọиɠ được thỏa mãn, Kiều Đình nghe tiếng của chính mình xong cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng theo sự chuyển động của ngón tay Bá Vân, cảm giác kỳ lạ ấy như từng đợt sóng ập tới, cô chỉ có thể dùng sức cắn đầu ngón trỏ của tay mình, để tránh lại phát ra tiếng rên làm cho mình mất mặt.
Hoa nhi của Kiều Đình đẹp quá. . .
Hai trong mắt Bá Vân nhìn chằm chằm vào đóa hoa xinh đẹp non nớt này, không muốn chớp mắt dù chỉ một cái.
Hoa thịt non mềm, cảm xúc trơn trượt, hơi hơi ẩm ướt, miệng huyệt bên dưới vô thức khép mở, giọt sương óng ánh lập lòe, ngón tay anh cố ý vẽ vòng tròn lên đó, da thịt nơi cửa huyệt lập tức chuyển động theo, dường như ước gì có thể cắn đầu ngón tay anh, nuốt vào bên trong cái miệng nhỏ nhắn ướŧ áŧ.

Bình luận

Để lại bình luận