Chương 10

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 10

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Tâm tình trong lòng Đồng Vận như nổi trống nhưng vẻ ngoài vẫn giả vờ bình tĩnh mà nhìn nam nữ chính hôn môi trên màn ảnh, khuôn mặt nhỏ đã sớm ngượng đến đỏ bừng.

“Tôi cảm thấy… cô rất đặc biệt…” Anh nói rất chậm, hàm ý sâu xa.

Đồng Vận gian nan mà nuốt nước miếng. Cô còn đang suy nghĩ quan hệ giữa bọn họ có phải tiến triển quá nhanh quá đột nhiên rồi hay không.

“Đặc biệt dưỡng sinh, ăn toàn là canh suông.” Anh nói.

Đồng Vận ngốc tại chỗ.

Tả Khuyết: “Cái này làm tôi nhớ đến bà ngoại. Khẩu vị của bà cũng rất thanh đạm, mỗi ngày đều có một bình giữ ấm pha với *cẩu kỷ…”

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

“…” Con nai trong lòng Đồng Vận đã bị thẳng nam sắt thép giết chết.

Tả Khuyết thấy cô đơ người, đột nhiên nghiêng đầu dùng tay che miệng lại

Đồng Vận cảm giác được cơ thể anh đang run lên.

Mẹ nó! Anh ta cười trộm!

Cười xong, Tả Khuyết lại thò qua cô tìm vui vẻ: “Tay cô còn lạnh không?”

Đồng Vận chớp mắt.

“Thật ra vẫn còn có biện pháp làm ấm tay.”

Nghe vậy, trong não Đồng Vận hiện ra hình ảnh “Nam chính nắm lấy tay nữ chính đưa lên môi hà hơi sưởi ấm”

Tuy nhiên…

Tả Khuyết nhấc mũ lên, thật cẩn thận mà dùng ba ngón tay nắm lấy cánh tay cô, để tay cô đặt lên lưng anh.

Sau đó, anh thả mũ xuống, che đậy mu bàn tay cô.

Nhiệt độ cơ thể của anh truyền đến từ bàn tay trái như sưởi ấm cơ thể cô.

Con nai đã chết trong lòng Đồng Vận bỗng dưng sống lại.

Đột nhiên Tả Khuyết bỡn cợt nói: “Chỉ đơn giản là sưởi ấm thôi, cô đừng có giở trò biến thái đem tay vói vào quần áo tôi biết chưa?”

Đã biết.

Cô lập tức cầm lấy cái xẻng, đem con nai vừa chết đi sống lại trong lòng chôn sống.

Sau khi trở lại ký túc, Hoa Trĩ hỏi Đồng Vận thấy Tả Khuyết như thế nào.

Đồng Vận thuật lại câu chuyện bất hủ của thẳng nam Tả Khuyết cho Hoa Trĩ nghe.

Hoa Trĩ “phụt” một tiếng, cười to nói: “Con mẹ nó bà ngoại… haha… Sao cậu không đáp ứng gọi anh ta một tiếng —— cháu ngoan của ta ~”

Đồng Vận ngẩn ra, sau đó vỗ đùi một cái, kêu lên: “Hay, sao tớ lại không nghĩ ra!”

Hoa Trĩ trợn trắng mắt.

“Lần sau nhất định!” Đồng Vận móc di động ra, lưu hai chữ “Cháu trai” vào mục ghi nhớ.

Lưu xong mới phát giác ra có điều gì đó không thích hợp.

Cư nhiên cô còn mong chờ lần sau lại gặp mặt Tả Khuyết?!

Lần thứ hai Đồng Vận thấy Tả Khuyết đã là chuyện của một tuần sau.

Có thể là do không khí lạnh bất ngờ tràn tới, mà Chu Kỳ lại là bạn trai với năng lực MAX, lúc nào cũng đem áo khoác khoác lên người bạn gái. Cho nên, hắn bị cảm.

Hoa Trĩ lo lắng sốt ruột, mỗi khi rảnh liền chạy tới chỗ bạn trai.

Cuối tuần, Hoa Trĩ lôi kéo Đồng Vận đi mua đồ ăn, sau đó dẫn cô đến chung cư Chu Kỳ thuê, nói muốn Đồng Vận hướng dẫn cô nấu canh tẩm bổ.

Đồng Vận đi đến mới phát hiện, nhà Chu Kỳ đã đổi phòng bếp thành kho rượu, ngoại trừ rượu thì không còn bất cứ thứ gì khác.

Chu Kỳ xấu hổ mà sờ chóp mũi, “Phòng bếp chỗ Tả Khuyết có thể sử dụng…”

Vừa dứt lời, Chu Kỳ liền sang nhà cách vách bấm chuông cửa.

Không lâu sau cửa mở ra.

Người nọ biếng nhác dựa vào khung cửa, áo ngủ màu xanh đen hơi nhăn nhúm, cổ áo chữ V dụ hoặc mà lỏa lồ ra một tảng lớn xương quai xanh.

Tả Khuyết nâng bàn tay khớp xương rõ ràng lên che miệng, ngáp một cái, ánh mắt nhập nhèm một tầng hơi nước, rõ ràng là còn đang buồn ngủ.

“Có việc gì?” Ngay cả giọng nói cũng có chút khàn khàn đục đục.

Đồng Vận không khéo vừa lúc đứng ngay trước mặt, đôi mắt nhỏ trừng to nhìn anh.

Cô không nghĩ tới Tả Khuyết có thể ngủ đến 4-5 giờ chiều, càng không nghĩ tới bộ dạng mới vừa tỉnh ngủ mơ hồ của anh cũng có thể đẹp như vậy, nên cô có hơi ngốc tại chỗ.

Bình luận

Để lại bình luận