Chương 10

Sau khi dùng xong bữa sáng, hai mắt Quân Bạch sáng lên nhìn thoáng qua Ngôn Khả Khả ăn diện xinh đẹp, anh đề nghị đi bơi lại bị cô từ chối rất mãnh liệt.
“Tôi không đi, hôm nay tôi chỉ muốn đến trung tâm mua sắm để mua quần áo!” Ngôn Khả Khả thật sự sợ ham muốn dữ dội của anh, len lét trừng anh một cái, đồ lưu manh!
Vu Dương luôn cưng chiều cô, anh ta nghe cô nói như vậy thì lúc này phụ họa muốn đến trung tâm mua sắm để đi dạo.
Quân Bạch nhún vai, đi dạo trung tâm mua sắm thì đi dạo trung tâm mua sắm, cô vui vẻ là được, dù sao họ vẫn còn nhiều thời gian.
Ngôn Khả Khả nghĩ đến chuyện hôm qua và sáng nay, cô cảm thấy áy náy với Vu Dương, cho nên cố ý muốn lấy lòng anh ta, suốt dọc đường cứ kéo lấy tay anh ta, nũng nịu và nói đùa làm nũng với anh ta.
Vu Dương nào biết suy nghĩ của cô, chỉ cảm thấy hôm nay bạn gái đặc biệt đáng yêu nên trong lòng cực kỳ vui sướиɠ.
Quân Bạch cô đơn bị rơi phía sau hai người, trong lòng có hơi phiền muộn: “Này, rõ ràng ba người cùng đi du lịch, kết quả tôi y như cái bóng đèn chướng mắt vậy, có ý nghĩa không? Muốn đi thì cũng phải ba người đi song song mới được!”
Ngôn Khả Khả không muốn tiếp xúc nhiều với anh để tránh bị anh thao, cô nghe vậy thì miệng vểnh lên, có hơi không vui.
Quân Bạch nheo mắt lại, đồ lẳиɠ ɭơ này! Cần phải thao nhiều hơn thì cô mới biết thuận theo anh!
Vu Dương lúng túng kéo tay cô, rồi cười nói với Quân Bạch: “Anh Bạch, váy trong cửa tiệm đó rất đẹp đấy, chắc sẽ thích hợp với Khả Khả, mọi người cùng vào xem nhé!”
Vu Dương chỉ tùy tiện chỉ mà thôi, không ngờ Ngôn Khả Khả thật sự nhìn trúng mấy cái váy, vẫn cứ nắm trong tay không biết nên chọn cái nào.
Nhân viên cửa hàng đi tới và khen ngợi: “Cô gái này có làn da trắng nõn, vóc người thon thả, mấy cái váy này đều có kiểu cách trang nhã, hẳn là thích hợp với cô, chi bằng cô hãy thử một chút được không?”
Vu Dương nói bằng giọng cưng chiều: “Khả Khả, em hãy thử mấy cái này đi, nếu như thích thì cứ chọn hai cái.”
Ngôn Khả Khả nở nụ cười mềm mại với anh, ôm váy vào phòng thử đồ.
“Trên lầu có bán đồ nam, chúng ta cùng đi xem đi!”
Quân Bạch dẫn Vu Dương lên lầu hai, anh chọn mấy bộ đồ rồi đưa cho anh ta: “Mấy bộ đồ này không tệ, cậu hãy thử nó!”
Vu Dương ngẩn người: “Được,
Vu Dương cầm lấy quần áo vào phòng thử đồ, Quân Bạch lại bước xuống lầu dưới, trực tiếp đi đến gõ cửa phòng thử đồ của Ngôn Khả Khả.
“Ai vậy?”
Ngôn Khả Khả không thấy ai trả lời thì cho là nhân viên cửa hàng, cô mới vừa mở cửa ra thì đã bị Quân Bạch ôm vào trong ngực rồi khóa trái cửa lại.
Quân Bạch không nhiều lời, trực tiếp hôn vào cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, tay trái ôm lấy eo cô, tay phải luồng vào trong váy và xoa bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© thông qua qυầи ɭóŧ của Ngôn Khả Khả.
“Lẳиɠ ɭơ, muốn chết tôi!”
“Ưm…” Ngôn Khả Khả đỏ mặt giãy dụa: “Không thể…buông…ưm…”
Quân Bạch đẩy qυầи ɭóŧ của cô sang một bên, ngón tay cắm vào tiểu huyệt và quấy rối: “Lẳиɠ ɭơ, nước nhiều thật, mới sờ hai cái mà đã ướt thế này.”
Khuôn mặt Ngôn Khả Khả càng đỏ hơn, mềm nhũn dựa vào ngực anh và hỏi: “A Dương đâu rồi?”
“Yên tâm, cậu ấy đang thử đồ ở trên lầu.” Quân Bạch vừa hôn cô vừa mở dây kéo sau lưng ra.
Nụ hôn của Quân Bạch từ đôi môi của cô chuyển đến cằm, đến xương quai xanh, cuối cùng miệng ngậm chặt lấy bầu ngực trắng noãn, vừa mυ”ŧ vừa cắn, ăn vô cùng ngon miệng.
“Lẳиɠ ɭơ, ngực của em thật là thơm, nếu có sữa thì tốt rồi!”
“Không…không được phép…nói nhảm…” Ngôn Khả Khả đứt quãng nói một câu, lại bị ngón tay cắm cho rêи ɾỉ.
“Lẳиɠ ɭơ, em kêu lớn tiếng như vậy là muốn nhân viên của cửa hàng vào vây xem sao?”

Bình luận

Để lại bình luận