Chương 10

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 10

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Nước Mắt Của Thỏ
“Vậy thì sao chứ?” Bị vạch trần, Di Di bỗng thấy uất ức. “Anh không có quyền quản tôi!”
“Tôi đã nói,” Chiếu Dã gầm gừ, “em cách xa hắn một chút.”
Bao nhiêu lo lắng sợ hãi mấy ngày nay, buổi xem phim không thoải mái với Triết Triết, giờ lại bị anh chất vấn. Di Di cảm thấy tủi thân vô cùng. Cô có làm gì sai đâu?
“Anh là Sói thì hay lắm sao?” Cơn giận lấn át nỗi sợ. Nước mắt cô bắt đầu trào ra. “Anh là cái gì của tôi? Chiếu Dã, là anh theo đuổi tôi, không phải tôi cầu xin anh!”
Chiếu Dã siết chặt nắm đấm. “Cho nên,” anh rít qua kẽ răng, “em mặc chiếc váy này… là vì hắn?”
Câu nói này như nhát dao đâm thẳng vào tim Di Di.
“Tôi thích thì tôi mặc! Liên quan gì tới anh! Anh phiền chết đi được!” Cô hét lên, nước mắt lã chã rơi. “Quyền Vương thì có thể bắt nạt người khác sao?”
Hơi thở của Chiếu Dã trở nên nặng nề. Cơ bắp anh căng cứng, gân xanh nổi lên trên cánh tay đang nắm chặt. Anh giơ tay lên.
Di Di nhắm nghiền mắt lại, run rẩy. Cô nghĩ đến số phận con thỏ của mình. Cô chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên, sao lại khó đến vậy?
Nhưng nắm đấm không hề rơi xuống.
Một bàn tay ấm áp, thô ráp nhẹ nhàng chạm lên má cô. Ngón tay cái khẽ lau đi giọt nước mắt vừa lăn xuống.
“Thật xin lỗi.” Giọng Chiếu Dã khàn đặc.
Anh đã nghe thấy tiếng nức nở của cô.
Di Di ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh.
“Đừng khóc.” Anh trầm giọng nói. Đôi tay vừa đánh bại đối thủ một cách tàn nhẫn kia, giờ đây lại đang run rẩy chỉ vì một cô gái nhỏ. Vũ khí lợi hại nhất không phải là nắm đấm của anh, mà là nước mắt của cô.
“Tôi không nên nói như vậy.” Chiếu Dã bối rối. “Hắn ta… hắn ta bắt nạt em sao?”
Di Di quay mặt đi, không thèm trả lời.
“Không phải tôi muốn can thiệp vào bạn bè của em,” anh vội giải thích, “Chỉ là… con hồ ly đó không phải người tốt.”
Di Di sụt sịt: “Anh cũng chẳng giống người tốt.”
Chiếu Dã nghẹn lời.
Di Di lau nước mắt, rũ đầu: “Tôi phải về nhà.”
Cô bước đi, Chiếu Dã lẳng lặng đi theo sau. “Con hồ ly kia thật sự bắt nạt em?”
“Không có!” Di Di bực bội đáp.
Gió đêm se lạnh. Di Di hắt xì một cái. Cô đứng bên đường chờ xe, mũi đỏ ửng, mắt sưng húp, trông vừa quật cường vừa đáng thương.
Chiếu Dã không biết cảm giác này là gì, chỉ thấy lòng mình như chìm xuống đáy hồ.
“Cái tên Hồ Úc Triết đó,” anh hắng giọng, “có sở thích ‘sưu tập tem phích’.”
“Hả?” Di Di quay lại nhìn anh.
“Hắn từng khoe khoang, muốn tán tỉnh bạn gái thuộc mọi chủng loại.” Chiếu Dã nhàn nhạt nói. “Mà em, là một giống loài hiếm thấy, lại ngây thơ như vậy…”
Gương mặt Di Di nóng bừng.
“Sao anh biết?”
“Ở đây lâu rồi, khó mà không biết. Người thuê phòng kia trước đây,” anh hất cằm về phía phòng cô, “cũng là vì hắn ta mà dọn đi.”
“Nhưng… mọi người đều nói là do anh…” Di Di kinh ngạc.
“Hắn biết tôi lười giải thích.” Chiếu Dã nhún vai, “Không ảnh hưởng đến tôi.”
Di Di im lặng. Trong đầu cô là một mớ hỗn loạn. Tức giận vì Triết Triết đúng là có vấn đề. Áy náy vì đã hiểu lầm Chiếu Dã.
Ban đêm thật lạnh. Đột nhiên, một cỗ hơi ấm từ phía sau ập tới. Chiếu Dã đã lặng lẽ tiến đến thật gần, dùng thân hình cao lớn của mình che hết những cơn gió lạnh cho cô. Di Di không nhìn thấy, nhưng cô thấy bóng của hai người trên mặt đất hòa vào làm một, giống như anh đang ôm trọn cô vào lòng.
________________

Bình luận

Để lại bình luận