Chương 10

Hàn Lỗi xới được hai bát cơm đặt lên bàn, nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của tôi, không nhịn được cười nói: “Xem ra em thật biết thức dậy đúng lúc, anh vừa chuẩn bị xong cơm thì em tỉnh, sao thế, không đói bụng à?”

Lời anh nói ra thật ngoài dự đoán làm cho tôi càng cảm thấy cực kì thất bại, đành chủ động chạy đến ngồi an vị trước bàn, nhìn bốn món ăn, một món canh cực kì thịnh soạn trước mặt. Chúng thật là thơm ah, chỉ cần liếc qua thôi cũng sẽ làm cho người ta thèm muốn chết đi được.

Tôi vui mừng nhìn Hàn Lỗi, thật là không nên chỉ biết đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, không nghĩ tới anh trông thế mà lại còn có tài này nha, quả nhiên là một người đàn ông tốt và một tấm gương sáng mẫu mực.

Lễ nghi trên bàn ăn của Hàn Lỗi rất tốt, lúc ăn cơm căn bản không nói lời nào, vì vậy tôi cũng không thể làm gì khác hơn là im lặng chuyên tâm ăn cơm. Wa! Tay nghề nấu nướng của anh cũng không tồi đâu!

Sau khi ăn xong, tôi tranh việc rửa chén, dù thế nào thì cũng phải trả lễ lại chứ, không thể để mất mặt con gái được, muốn tranh thủ thân thiết thì cần phải xây dựng hình tượng người phụ nữ Trung Quốc ôn nhu, chăm chỉ mới là con đường đúng đắn nhất.

Bời vì phòng của tôi ở trong cùng của hành lang, cho nên tôi muốn trở về phòng của mình thì phải trải qua thứ nhất là thư phòng của Hàn Lỗi, thứ hai chính là phòng ngủ của anh.

Rửa sạch sẽ bát đũa xong, tôi vốn là tính toán trở về chỗ của mình, nhưng lúc đi ngang qua thư phòng lại lơ đãng nhìn thấy thân ảnh của Hàn Lỗi, vì vậy không nhịn được dừng lại đánh giá kẻ đang ở bên trong đọc sách kia một chút. Hàn Lỗi đeo kính vào, tùy ý để ở trên sống mũi, tư thế nghiêm chỉnh ngồi ở sau bàn chăm chú nhìn vào cuốn sách, máy vi tính mở ra bên cạnh, vẻ mặt thành thật vô cùng, lại thêm ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ xuyên suốt đằng sau lưng anh khiến hình ảnh trong thư phòng thoạt nhìn trở nên giống như một bức tranh sơn dầu tuyệt mĩ, đẹp mắt, mê người.

Có lẽ là do ánh mắt của tôi quá mức nóng bỏng nên Hàn Lỗi mới ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm vào mắt tôi. Bởi vì sự thật là tôi nhìn anh một cách quang minh chính đại, mà mục đích cũng chính là nhìn thôi, cho nên tôi cũng lười chẳng thèm ra vẻ ngượng ngùng hay chớp mắt làm bộ hối lỗi gì hết.

Anh bình tĩnh nhìn tôi một lát, đột nhiên làm ra bộ mặt như đã hiểu ra chuyện gì đó, dùng thanh âm dễ nghe mở lời: “Em cũng muốn sử dụng thư phòng này phải không? Vậy thì cứ vào đi, dù sao bàn làm việc của anh cũng khá lớn, chia cho em một nửa cũng không sao!”

Nếu anh đã thành tâm thành ý mời , tôi đây cũng nên mở lòng từ bi vào xem một chút đi, thuận tiện nhìn một cái xem anh đang đọc loại sách nào, thật hy vọng đó là tạp chí Playboy của nước ngoài nha.

Cái mà Hàn Lỗi đang đọc đương nhiên không phải là tạp chí Playboy của nước ngoài, ngay cả tạp chí FHM* nổi tiếng ở trong nước cũng không có, những sách anh xem hầu hết đều là những tác phẩm nổi tiếng, còn bằng tiếng Anh nữa.

(*@Momo: Tạp chí FHM là một tạp chí nổi tiếng dành riêng cho đàn ông, có mặt ở nhiều nước trên thế giới, mỗi nước xuất bản một loại riêng thì phải, nhưng đều lấy tên là FHM. Ý Hạ Anh tỷ tỷ muốn nói chắc là tạp chí FHM của Trung Quốc, còn việc tạp chí dành cho đàn ông có những cái gì thì bà con phiền tự mình liên tưởng, có thể nhờ đến sư phụ baidu hoặc Gúc-gồ ca cũng được=]])

Không thú vị gì hết, ánh mắt tôi lại một lần nữa quét qua bàn sách của anh, đột nhiên nhìn thấy loại giấy viết thư chuyên dụng của công ty chúng tôi.

Tôi hưng phấn vỗ vỗ cánh tay của Hàn Lỗi, thành công nhận được sự chú ý của anh. Tôi một tay chỉ vào giấy viết thư ghi tên công ty rồi vui vẻ hỏi anh: “Anh cũng là nhân viên của công ty em?”

Bình luận

Để lại bình luận