Chương 10

Sau khi tìm được khách sạn đã đặt trước và dàn xếp ổn thỏa chỗ ở của mọi người, những người phụ huynh lập tức lấy lý do lái xe trong suốt một quãng thời gian dài cần ngủ bù nên bọn họ đã về phòng của mình trước, dặn dò ba đứa nhỏ còn lại chú ý an toàn để cho bọn họ tự mình sắp xếp những việc còn lại.

Trần Hạo thấy thời gian còn sớm, lập tức đề nghị cả ba người cùng nhau đi dạo chợ đêm nổi tiếng ở thành phố X.

Thành phố X là thành phố nổi tiếng trên mạng, chợ đêm vào tuần lễ vàng ngày 11 của thành phố X lại càng bị du khách chen chúc chật ních, người người nhốn nháo, rộn ràng và nhộn nhịp.

Ba người đi vào trong một con phố chợ đêm, con phố này rất cổ kính lâu đời, dọc đường được lát phiến đá xanh, nhà cửa hai bên đường phố không cao thì cũng thấp được xây chằng chịt đều được thiết kế thành tường trắng ngói xám, rất có phong cách cổ xưa. Đi tới trong con ngõ nhỏ, lúc đi ngang qua một người bán hàng rong, Nhậm Sơ Tuyết bắt gặp có một ông chủ sạp hàng đang bán một loại vật đông cứng dạng keo, bên trong lại giống như có con sâu, nhất thời tò mò dừng bước lại.

“Ông chủ, trong này là sâu sao?

Có thể ăn không?”
Trùng hợp bên cạnh cô có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, không đợi tới lúc ông chủ mở miệng trả lời, người thanh niên đó đã ân cần giới thiệu với cô,
“Người đẹp, đây là đặc sản của chúng tôi, gọi là măng đông lạnh, ăn rất ngon, tôi mời cô nếm thử.”
Nhậm Sơ Tuyết hừ một tiếng xua tay từ chối:
“Không cần không cần.”
Cái tên kia còn có chút bất đắc dĩ như thể cô không đồng ý thì sẽ không buông tha cho cô:
“Ê này người đẹp, vậy cô để lại wechat đi, vừa thấy cô thì tôi biết ngay cô là du khách nơi khác, một mình đến đây mà không có hướng dẫn viên du lịch thì thật bất tiện, tôi là người địa phương, thêm bạn tốt của tôi có thể dẫn cô đi.”
Đây cũng không phải lần đầu tiên Nhậm Sơ Tuyết gặp phải kiểu bắt chuyện như thế này, dứt khoát lưu loát nói:
“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi và bạn trai tôi cùng nhau đến đây.”
Tên đó đánh giá cô một hồi. Ánh mắt có chút không kiêng nể gì, nở nụ cười trông khá là lưu manh,
“Người đẹp, bạn trai cô ở đâu?

Cô đang bịa ra để lừa tôi hay là anh ta bỏ lại cô đêm hôm khuya khoắt một mình rồi bỏ trốn vậy?”
Nhậm Sơ Tuyết vừa quay đầu, mới phát hiện bên người không thấy bóng dáng hai người kia đâu cả, tám phần là vừa rồi cô không chú ý tới nên bị tách ra với họ rồi.

Cô giả vờ bình tĩnh, mặt không đổi sắc mà nói dối với đối phương:
“Anh ấy đi toilet ở phía trước.”
Chợ đêm cách khách sạn rất xa, tuy rằng lúc này mới tám giờ rưỡi, du khách rất nhiều, nhưng hẻm nhỏ trong con phố này rẽ trái rẽ phải, có rất nhiều ngã ba, người lần đầu tiên tới đây sẽ vô cùng dễ bị lạc đường.

Một mình đi lạc ở nơi đất khách quê người, còn gặp phải một tên côn đồ có vẻ không có ý tốt với cô, Nhậm Sơ Tuyết không khỏi có chút bối rối, hết lần này tới lần khác, nhưng may mắn và bất hạnh sẽ không bao giờ đến một mình, vốn dĩ cô định gọi điện thoại cho Trần Hạo bảo anh ta tới đón mình, nhưng sờ lên sờ xuống một hồi, hỏng bét, cô bị mất điện thoại di động rồi.

Nghĩ đến là lúc mới vào chợ đêm, người chen chúc chật như nêm cối, xem ra cô đen rồi.

Nhậm Sơ Tuyết đứng tại chỗ, đối mặt với ánh mắt không hề có ý tốt của tên thanh niên tóc xù kia, lúng túng không biết làm sao.

Nhìn về phía xa, cô tìm không thấy một gương mặt quen thuộc trong đám người ở đó, tiếng rao hàng ồn ào xung quanh vẫn đang tiếp tục vang lên, phảng phất như đã qua mấy đời rồi.

Bình luận

Để lại bình luận