Chương 10

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 10

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Giúp em mặc áo
Trương Du hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, cố gắng đè nén ngọn lửa đang bùng lên trong lồng ngực. Anh khó khăn quay đầu lại, nhìn thẳng vào Hà Tô đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
“Tô Tô, em phải mặc thêm áo vào, rồi chúng ta mới ra ngoài chơi được.”
Hà Tô lập tức lắc đầu, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra. Hành động ngăn cản cô bé đi chơi vừa rồi rõ ràng đã khiến cô không vui.
Trương Du nhíu mày. Anh không thể để cô ra ngoài trong tình trạng này. Anh đành nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi về phía phòng ngủ. Lần trước anh thấy cô đi ra từ căn phòng này, chắc chắn là phòng của cô. Căn phòng rất sạch sẽ, gọn gàng, thoang thoảng mùi phấn rôm trẻ con.
Anh kéo Hà Tô ngồi xuống mép giường, rồi bắt đầu lục lọi tủ quần áo cạnh giường. Anh mở ngăn kéo đầu tiên, đập vào mắt là một ngăn đầy ắp những chiếc áo lót và quần lót nhỏ xinh, đủ màu sắc.
Mặt Trương Du nóng bừng, anh cảm thấy máu mũi mình như sắp trào ra. Cố nuốt nước bọt, anh vơ đại một chiếc áo lót màu trắng, nhét vào tay Hà Tô: “Tự mặc vào đi.”
Nói xong, anh quay lưng bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng vào nhà vệ sinh vốc nước lạnh rửa mặt. Sau khi bình tĩnh lại, anh ra phòng khách tìm chìa khóa.
Chìa khóa đã tìm thấy, nhưng Hà Tô vẫn chưa ra. Anh đứng ngoài cửa gọi vào: “Hà Tô? Xong chưa?”
Không một tiếng trả lời.
Trương Du bắt đầu sốt ruột. Anh đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Hà Tô vẫn ngồi trên giường, hai tay cầm chiếc áo lót, nghịch ngợm cái dây áo.
Anh bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngẩng đầu lên nhìn: “Sao em không mặc vào? Mặc xong chúng ta còn xuống chơi.”
Hà Tô ngẩng đầu nhìn anh, lắc đầu.
“Không muốn mặc à?” Cô bé gật đầu.
“Không được! Phải mặc áo lót vào!” Giọng Trương Du nghiêm lại. Hà Tô giật mình, chớp chớp mắt.
Thấy cô có vẻ sợ, anh lại dịu giọng, dùng chiêu cũ: “Em mặc áo vào đi, lát nữa anh Trương Du mua kẹo cho em!”
Nghe thấy có kẹo, mắt cô lại sáng lên, vui vẻ gật đầu. Nhưng rồi, cô bé lại chìa chiếc áo lót về phía Trương Du. Anh ngơ ngác nhìn chiếc áo, rồi ngẩng lên nhìn cô.
“Em… không biết mặc à?”
Hà Tô gật đầu một cách dứt khoát, như thể đó là chuyện hiển nhiên.
Trương Du hiểu ra. Chắc hẳn cô bé không thích mặc thứ vướng víu này, và bình thường bà Trương toàn giúp cô mặc hoặc cởi.
Anh là một thằng đàn ông, làm sao biết mặc thứ này cho phụ nữ. Nhưng… đây cũng là một cơ hội tốt. Một cơ hội ngàn vàng để anh có thể đường đường chính chính nhìn ngắm cơ thể cô bé dưới lớp quần áo.
“Được rồi. Để anh giúp em mặc.” Trương Du cố giữ giọng bình tĩnh, trong khi tim đập thình thịch.
Anh bảo Hà Tô đứng lên. Anh nắm lấy gấu chiếc váy ngủ mỏng, từ từ kéo lên. Bắp chân trắng nõn, thon thả dần hiện ra. Rồi đến cặp đùi non mỡ màng, và chiếc quần lót nhỏ xíu màu trắng. Xuyên qua khe hở giữa hai chân, anh mơ hồ thấy được nơi riêng tư của cô, lớp vải quần lót ở đó có màu sẫm hơn một chút, chắc chắn là lớp lông tơ mềm mại…
Trương Du nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc. Anh tiếp tục kéo chiếc váy lên cao, để lộ vòng eo con kiến và cái bụng phẳng lỳ, trắng nõn, không một chút mỡ thừa.
Cuối cùng, anh kéo váy ngủ lên tận cổ cô, để lộ ra một Hà Tô gần như trần trụi, chỉ độc một chiếc quần lót trước mặt mình. Cô bé vẫn ngây thơ đứng yên, không hề biết tình trạng của mình lúc này có thể khiến người đàn ông trước mặt phát điên bất cứ lúc nào.
Ngực của Hà Tô không hề nhỏ, thậm chí còn rất đầy đặn so với thân hình mảnh mai của cô. Chúng trắng ngần, trắng hơn cả sữa, căng tròn như hai bát úp. Trên đỉnh là hai nụ hoa anh đào, e ấp, hồng nhuận, khẽ run rẩy trong không khí, như đang mời gọi người ta đến cắn mút.
Trương Du cảm thấy cây gậy thịt của mình đã cứng đến phát đau, nhưng anh biết đây không phải là lúc. Anh nghiến răng chịu đựng.
Anh vội vàng lấy chiếc áo lót, vòng tay ra sau lưng cô, bảo cô xoay người lại. Bàn tay thô ráp của anh run rẩy cài chiếc móc lại, rồi nhanh chóng kéo váy ngủ của cô xuống.
“Đi thôi!” Anh nắm tay Hà Tô, vội vã kéo cô ra khỏi cửa, dùng chìa khóa khóa lại, rồi dắt cô xuống bãi cát.
Mấy đứa trẻ hôm qua bắt nạt Hà Tô đang chơi ở đó, vừa thấy Trương Du dắt cô tới, chúng sợ hãi bỏ chạy mất dép. Trương Du hài lòng nhếch mép. Anh ngồi trên một tảng đá bên cạnh, nhìn Hà Tô vui vẻ chơi đùa với cát. Anh thật sự không hiểu cát thì có gì vui.
Nhưng chỉ cần cô vui là được. Anh ngây ngô cười, nhìn nụ cười rạng rỡ của cô.
Thấy cô chỉ dùng tay không, trong khi mấy đứa trẻ kia đều có xẻng, anh thấy hơi bất công. Anh nhìn thấy một chiếc xẻng nhỏ màu vàng bị bỏ lại trong hố cát, chắc là của thằng nhóc vừa chạy trốn. Anh đi tới nhặt lên, đưa cho Hà Tô.
Cô bé vui vẻ cầm lấy, cắm cúi đào cát. Trời bắt đầu nắng gắt, Trương Du sợ cô bị say nắng.
“Thôi, không chơi nữa! Chúng ta đi siêu thị mua kẹo!”
Nghe thấy “kẹo”, Hà Tô lập tức đứng dậy, tay vẫn cầm khư khư cái xẻng, háo hức đòi đi.
Trương Du giật lấy cái xẻng từ tay cô, ném lại vào hố cát. “Xẻng này của người ta. Lát anh mua cho em cái khác, đẹp hơn.”
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé lấm lem bùn đất của cô, kéo đến vòi nước công cộng rửa sạch, rồi dắt cô đi về phía siêu thị. Anh nghĩ mình nên mua thêm một cây dù. Anh thì quen phơi nắng rồi, nhưng da cô mỏng manh thế này, cháy nắng thì anh xót lắm.
________________

Bình luận

Để lại bình luận