Chương 10

Nịnh Bảo đã thu dọn xong hành lý, nhưng cậu vẫn không đành lòng rời xa thiếu gia, cậu nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của thiếu gia một lúc, dự định tối nay sẽ thủ da^ʍ lần cuối cùng, sau đó sáng mai cậu sẽ chính thức rời đi.
Nếu đã là lần cuối cùng, vậy thì cậu không cần ngại ngùng nữa.
Nịnh Bảo còn chưa kịp cởϊ qυầи lót ra, cậu đã trực tiếp leo lên giường, ngồi lên mặt của thiếu gia, xuyên qua lớp qυầи ɭóŧ ren, để cho tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của mình cọ cọ lên mặt thiếu gia.
Chiếc qυầи ɭóŧ bằng ren nhanh chóng bị ướt, da^ʍ thuỷ thấm qua lớp ren dính lên khuôn mặt như điêu khắc của thiếu gia.
Thiếu gia cao quý như vậy, nhưng hiện tại lại ở dưới cậu, Nịnh Bảo nhìn thiếu gia đang ngủ hưng phấn nói: “Thiếu gia … Nịnh Bảo dùng tiểu huyệt lau mặt cho anh… Được không…”
Nịnh Bảo dùng tiểu huyệt của mình làm khăn mặt, chậm rãi lau trên mặt thiếu gia, từ trán thiếu gia đến sống mũi cao, sau đó lau lông mày cùng hốc mắt sâu của thiếu gia, rồi đến hai bên má, cuối cùng là môi và cằm.
Cách lớp qυầи ɭóŧ ren thô ráp, lau xong sẽ có vết hằn đỏ, nhìn thấy khuôn mặt thiếu gia bị mình cọ đến đỏ bừng, Nịnh Bảo cảm thấy rất có lỗi, lập tức cởϊ qυầи lót ra, trực tiếp để kề sát vào tiểu huyệt của mình vào mặt thiếu gia.
Không có một lớp vải ngăn cản, Nịnh Bảo có thể cảm giác rõ ràng khuôn mặt trơn bóng của thiếu gia, bởi vì bên trên dính đầy dâʍ ɖị©ɧ cho nên mới trơn bóng.
Dựa theo các bước trước đó, Nịnh Bảo lại dùng tiểu huyệt của mình lau mặt cho thiếu gia, cũng chảy rất nhiều da^ʍ thuỷ lên mặt thiếu gia.
“Ưʍ…… Thiếu gia… Nịnh Bảo rất muốn mỗi ngày đều rửa mặt cho anh bằng da^ʍ thuỷ… Dùng tiểu huyệt lau mặt cho anh… ưʍ…”
Nịnh Bảo vẫn muốn ở lại với thiếu gia, nhưng người đàn ông mới đến khiến Nịnh Bảo cảm thấy tự ti, người đàn ông đó và thiếu gia giống như là một cặp trời sinh vậy, còn cậu thì không là gì cả.
Nịnh Bảo lại cảm thấy thương tâm, nhưng cậu nhanh chóng vứt những cảm xúc này lại sau lưng, đêm nay là lần cuối cùng, cậu không cần phải suy nghĩ về những điều tồi tệ đó, cậu chỉ cần tập trung làm những gì cậu muốn, sau này sẽ không có cơ hội nữa.
“Thiếu gia…… Anh chỉ có thể uống da^ʍ thuỷ của Nịnh Bảo lần này nữa thôi… Nịnh Bảo sẽ để anh uống nhiều một chút… Uống cho đủ… ưʍ…”
Nịnh Bảo cạy mở miệng thiếu gia ra, sau đó để tiểu huyệt của mình vào môi thiếu gia.
Đầu tiên là xoa vách thịt lên môi thiếu gia, sau đó kéo côn ŧᏂịŧ sang một bên, để lộ ra một huyệt khẩu nhỏ, da^ʍ thuỷ chảy ra từ đó.
Rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ huyệt khẩu, giống như đang đi tiểu, toàn bộ dâʍ ŧᏂủy̠ đều chảy vào miệng thiếu gia, theo yết hầu rồi chảy xuống dạ dày.
Nịnh Bảo thích nhìn thiếu gia uống da^ʍ thuỷ của mình, nhìn thiếu gia uống da^ʍ thuỷ của mình, cậu cảm thấy rất vui: “Thiếu gia … có phải … a ha … Anh rất thích uống da^ʍ thuỷ của Nịnh Bảo … ưʍ… da^ʍ thuỷ của Nịnh Bảo đều để cho anh uống … ”
Khi thiếu gia uống da^ʍ thuỷ của mình, Nịnh Bảo cảm thấy ánh mắt của thiếu gia cứ như đang nhìn mình chằm chằm, nhưng rõ ràng thiếu gia vẫn luôn nhắm mắt, chưa bao giờ mở ra, vậy tại sao cậu lại cảm thấy như vậy.
Tuy rằng cậu có thể cảm giác được thiếu gia đang nhìn mình chằm chằm, nhưng Nịnh Bảo không cảm thấy sợ hãi, ngược lại càng thêm phần phóng đãng, ngồi ở trên mặt thiếu gia, hai chân kẹp chặt lấy đầu thiếu gia, để cho đôi môi của thiếu gia dính chặt vào hoa huyệt của cậu.
“Thiếu gia… Nịnh Bảo muốn cho thiếu gia uống thật nhiều … nhiều da^ʍ thuỷ … a … cho anh uống…”
Nịnh Bảo cứ kẹp đầu thiếu gia bằng hai chân như vậy, mãi đến khi da^ʍ thuỷ chảy ra gần hết mới buông đầu thiếu gia ra.
Nịnh Bảo nằm ở trên người thiếu gia, hỏi: “Thiếu gia, anh uống no chưa? Nịnh Bảo cho anh uống no chưa?”
Thiếu gia hẳn là không có cách nào trả lời, Nịnh Bảo tự hỏi rồi cũng tự trả lời: “Uống không đủ sao, vậy Nịnh Bảo cùng dịch tràng… cho anh uống…”
Hậu huyệt của Nịnh Bảo cũng sẽ chảy ra nước, hơn nữa còn chảy ra rất nhiều, mùi vị cũng nồng đậm hơn.
Nịnh Bảo cảm thấy thiếu gia còn chưa uống đủ, liền đặt hậu huyệt của mình lên môi thiếu gia, sau đó dùng ngón tay mở hậu huyệt nhăn nheo ra, rất nhanh sau đó đã có dịch tràng đặc sệt chảy ra.
Dịch tràng không chảy ra từng giọt từng giọt một mà kéo một sợi dài, cuối cùng chậm rãi chảy vào trong miệng thiếu gia.
Nịnh Bảo quay đầu lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú dưới mông, hỏi: “Thiếu gia … Uống ngon không?”
Nịnh Bảo lại mở hậu huyệt của cậu ra một chút, để dịch tràng chảy ra nhanh hơn, để thiếu gia có thể uống nhiều hơn.
Sau khi để thiếu gia uống no rồi, Nịnh Bảo xoay người cởi cúc quần của thiếu gia: “Nịnh Bảo cũng muốn ăn côn ŧᏂịŧ của thiếu gia…”
Vừa kéo quần xuống thì một côn ŧᏂịŧ lớn bật lên.
Côn ŧᏂịŧ của thiếu gia vẫn có thể cương cứng, Nịnh Bảo cũng không hiểu tại sao?
Chẳng lẽ lúc thiếu gia uống da^ʍ thuỷ của cậu cũng có thể nảy sinh ham muốn sao?
Nhưng không phải thiếu gia là người thực vật sao?
Nịnh Bảo vẫn còn rất nhiều nghi hoặc, nhưng côn ŧᏂịŧ to lớn ở trước mặt khiến cậu nhanh chóng mất đi khả năng suy nghĩ, hai tay cầm lấy côn ŧᏂịŧ của thiếu gia bắt đầu mυ”ŧ: “Ưm … Nịnh Bảo rất thích côn ŧᏂịŧ của thiếu gia… Thật ngon… ”
Nịnh Bảo dùng má của mình cọ vào côn ŧᏂịŧ của thiếu gia, đồng thời cũng dùng tiểu huyệt của mình cọ vào mặt của thiếu gia.
Nếu thiếu gia có thể dùng đầu lưỡi liếʍ cho cậu thì thật tuyệt, nhưng đây có lẽ là ước mơ cả đời không bao giờ thành hiện thực.
Nịnh Bảo không muốn nghĩ mấy điều lộn xộn đó nữa, nghiêm túc nhấm nháp côn ŧᏂịŧ của thiếu gia.
Miệng của Nịnh Bảo rất nhỏ, chỉ có thể nuốt xuống một đoạn nhỏ côn ŧᏂịŧ của thiếu gia, nếu tiếp tục nuốt xuống thì côn ŧᏂịŧ sẽ đâm vào cổ họng, rất khó chịu.
Sau khi liếʍ côn ŧᏂịŧ của thiếu gia một lượt từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên thì côn ŧᏂịŧ của thiếu gia bất ngờ xuất tinh.
Nịnh Bảo dùng miệng chặn lại, cuối cùng nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt xuống.
“Ưʍ… Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thiếu gia thật đặc… Có phải thiếu gia chưa bao giờ xuất tinh…”
Nếu đúng là như vậy thì có nghĩa là côn ŧᏂịŧ của thiếu gia vẫn còn sạch sẽ, chưa từng được sử dụng.
Nịnh Bảo rất vui vẻ, côn ŧᏂịŧ của thiếu gia thuộc về một mình cậu, nhưng là chỉ trong đêm nay mà thôi, sau đêm nay, cậu sẽ không còn liên quan gì đến thiếu gia.
Dù thiếu gia đã xuất tinh một lần nhưng côn ŧᏂịŧ vẫn chưa mềm đi, thậm chí còn cương cứng hơn trước.
Nịnh Bảo muốn để côn ŧᏂịŧ của thiếu gia tiến vào trong cơ thể mình, nhưng khi cậu thử thì thấy hơi đau một chút, côn ŧᏂịŧ lại quá lớn, ngay cả qυყ đầυ cũng không chui vào được.
Nịnh Bảo đau đớn kêu lên: “Ưm … thiếu gia … không vào được…”
Nịnh Bải vẫn còn trinh, cậu chưa bao giờ nhét bất cứ thứ gì vào tiểu huyệt của mình, cho dù có, thì cũng chỉ là một ngón tay.
Nhưng côn ŧᏂịŧ của thiếu gia ít nhất cũng phải to bằng mười đầu ngón tay thì làm sao mà chui vào được.
Nịnh Bảo ngồi ở trên côn ŧᏂịŧ của thiếu gia, nhưng cậu không dám ngồi xuống.
Cuối cùng Nịnh Bảo vẫn chịu thua: “Thiếu gia, Nịnh Bảo sợ đau…”

Bình luận

Để lại bình luận