Chương 10

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 10

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Cô còn chưa nghĩ ra cách an ủi Kỳ Kỳ thì rắc rối đã ập đến.
Một buổi chiều sắp tan học, Đàm Trinh Tịnh đang hướng dẫn học viên trong phòng tập thì một giáo viên khác hớt hải chạy đến gọi. Cô ấy hoảng hốt nói: “Cô Đàm, có học sinh mất tích rồi, các giáo viên đang đi tìm, cô giúp một tay nhé.” Trẻ con tuổi này nghịch ngợm, thỉnh thoảng lại lẻn ra ngoài chơi trong giờ học.
Đàm Trinh Tịnh vừa thay giày vừa hỏi: “Học sinh nào vậy?”
“Nhiếp Kỳ Kỳ.”
Động tác của Đàm Trinh Tịnh khựng lại. Sao lại là Kỳ Kỳ? Không kịp suy nghĩ nhiều, cô cùng mấy giáo viên khác tỏa ra tìm kiếm khắp trường. Cô tìm từng phòng học một. Khi đến cầu thang bộ cuối hành lang, cô nghe thấy tiếng Kỳ Kỳ.
Cô bé đang đứng cùng một bạn gái khác, cả hai đều có vẻ kích động, mặt đỏ tía tai tranh cãi gì đó. Đàm Trinh Tịnh vội chạy tới. Khi còn cách vài bước, cô thấy cô bé kia đưa tay đẩy Kỳ Kỳ ngã xuống cầu thang. Tay cô phản xạ nhanh hơn não, cô kéo Kỳ Kỳ lại nhưng đồng thời cũng theo quán tính đẩy cô bé kia ra. Cô bé đó ngã ngồi bệt xuống đất, khóc òa lên.
Hiệu trưởng trường Kim Lôi là một người đàn ông trung niên, bình thường ít khi thấy mặt. Lần này đang nghỉ phép lại bị gọi đến trường, vốn đã bực bội, nghe xong đầu đuôi câu chuyện càng thêm tức giận. Hiệu trưởng Vương nhìn người phụ nữ đang cúi đầu đối diện bằng ánh mắt phẫn nộ.
“Cô Đàm, lần này cô xử sự không đúng rồi. Là giáo viên mà lại đẩy ngã học sinh? Cô có biết phụ huynh người ta nói gì không? Nói giáo viên trường mình đánh trẻ con, họ còn dọa kiện lên Sở Giáo dục nữa đấy! Tôi mở trường bao nhiêu năm nay, lần đầu gặp chuyện thế này!” Ông ta đập mạnh tách trà xuống bàn, mặt mày cau có.
Người phụ nữ cúi đầu im lặng. Hiệu trưởng Vương thấy đau đầu, phất tay: “Cô đi xin lỗi phụ huynh đi, nhớ là phải thành khẩn vào.”
Đàm Trinh Tịnh ngẩng lên, nhỏ giọng nói: “Bạn đó đẩy Kỳ Kỳ xuống cầu thang trước, tôi chạy tới cứu, chỉ vô tình chạm vào bạn ấy thôi.”
Hiệu trưởng Vương lườm cô, mắng: “Sao trước đây tôi không biết cô cứng đầu thế nhỉ? Cô Đàm, cô nói với tôi thì có ích gì, phụ huynh người ta có nghe không? Trường mình là trường tư, không phục vụ chu đáo, ngày mai người ta cho con nghỉ học thì sao? Các phụ huynh khác nghe chuyện này, liệu họ còn cho con học ở đây nữa không? Cô phải nghĩ cho đại cục. Đợi chuyện này êm xuôi, cô tạm nghỉ vài hôm đi.”
Rời phòng hiệu trưởng, Đàm Trinh Tịnh đi xuống phòng học nhỏ tầng dưới. Chưa vào cửa đã nghe tiếng la mắng. Bố mẹ cô bé bị đẩy ngã đã đến, họ đang chỉ trích giáo viên quản lý. Vị giáo viên đó chỉ biết cười trừ, thấy Đàm Trinh Tịnh thì vội kéo cô lại. “Hai vị bình tĩnh, đây là cô Đàm của chúng tôi, cô ấy đến để thành tâm xin lỗi.”
Lúc này, Kỳ Kỳ cũng đang ngồi một góc trên ghế sofa, mặt căng thẳng không nói gì. Tiểu Lý đứng cạnh cô bé, ngoài ra không còn ai khác. Nhiếp Tu Tề không đến ư? Ý nghĩ này thoáng qua đầu Đàm Trinh Tịnh.
Ở nhờ phải chịu lụy. Làm giáo viên, đôi khi phải nhẫn nhịn sự vô lý của phụ huynh. Đàm Trinh Tịnh nói lời xin lỗi, nhưng đối phương không chịu bỏ qua. Thấy bên cạnh Kỳ Kỳ chỉ có Tiểu Lý, họ hừ lạnh: “Đúng là không có giáo dục, con đánh người mà bố mẹ không thấy mặt đâu!”
Lời này khiến Tiểu Lý cũng không nhịn được. Mặt anh ta sa sầm lại, gật đầu với Đàm Trinh Tịnh rồi đi ra ngoài, đến góc hành lang gọi điện thoại.
Đàm Trinh Tịnh không còn tâm trạng nghĩ ngợi gì nữa. Sau khi dỗ dành phụ huynh kia ra về, cô ôm lấy Kỳ Kỳ an ủi. Khuôn mặt nhỏ bé của Kỳ Kỳ vốn đang cố nén, đợi người kia đi rồi, cô bé mới sà vào lòng Đàm Trinh Tịnh khóc nức nở.
“Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao con và bạn lại cãi nhau?” Đàm Trinh Tịnh dịu dàng hỏi.
Kỳ Kỳ lau nước mắt, một lúc sau mới nói: “Bạn ấy, bạn ấy bảo con… bảo con là đồ không ai cần… Bạn còn bảo mẹ con không cần con nữa. Nhưng mà, mẹ con chỉ đi xa thôi mà…”

Bình luận

Để lại bình luận