Chương 10

“Được rồi, nằm sấp xuống đi!”

Mộ Dung Tuyết đeo xong bao đầu gối, nhàn nhạt nói.

“Cái gì?

Nằm sấp xuống!

Không…… Không cần!”

Lâm Nhiên cảm thấy thập phần xấu hổ, cô không có mặc quần lót, nếu mà nằm sấp xuống, chẳng phải tiểu huyệt của chính mình liền phải quang minh chính đại để lộ ra sao!

“Nằm sấp xuống!”

Mộ Dung Tuyết lạnh lùng nói, giọng điệu cũng trở nên lạnh băng.

Khí thế uy nghiêm nháy mắt khiến cho chân Lâm Nhiên mềm nhũn, lập tức liền ghé vào trên mặt đất.

“Như vậy không phải đúng rồi sao, không cần ngỗ nghịch lời nói của chủ nhân, còn có, sau này em phải kêu chị là chủ nhân, đã biết chưa?”

Thanh âm Mộ Dung Tuyết hơi hơi nhẹ xuống, nói.

Lâm Nhiên gật gật đầu, vẫn chưa nói chuyện.

“Kêu một tiếng chủ nhân nghe một chút.”

Mộ Dung Tuyết mỉm cười nhìn Lâm Nhiên, nói.

“Chủ…… Chủ nhân……”

Khuôn mặt nhỏ của Lâm Nhiên nháy mắt đỏ lên, lắp bắp nói ra.

“Ngoan!”

Mộ Dung Tuyết sờ sờ đầu cô, tiếng chủ nhân này kêu đến trong lòng nàng một trận rung động.

Mộ Dung Tuyết lại từ trong rương lấy ra một cái dây lưng mềm màu hồng nhạt, thắt ở trên eo nhỏ Lâm Nhiên, sau đó lấy ra hai cái còng chân, còng chân là màu lam nhạt, mặt còng rất rộng, hơn nữa còn có một tầng vải nhung, giúp chân cô không bị thương tổn.

Mộ Dung Tuyết đem còng chân móc ở cổ chân Lâm Nhiên, sau đó dùng hai sợi dây, đem một đầu buộc vào còng chân, một đầu buộc ở trên thắt lưng Lâm Nhiên.

Lúc này, hai chân Lâm Nhiên hơi bị tách ra, hơn nữa chỉ có thể ở trong trạng thái uốn cong, căn bản không thể đứng thẳng để đi lại.

Mộ Dung Tuyết còn đang tiếp tục, từ trong rương lấy ra một cái cúc tắc đuôi chó, sau đó, đồng thời đem bộ phận kim loại và nộn cúc Lâm Nhiên bôi lên một tầng dầu bôi trơn.

Cảm giác được mặt sau chính mình đang bị Mộ Dung Tuyết vuốt ve, thân thể Lâm Nhiên không nhịn được run rẩy.

“Đừng…… Mặt sau…… Chị không thể!”

Thanh âm Lâm Nhiên run rẩy, nói năng đều có chút lộn xộn.

“Thả lỏng!”

Mộ Dung Tuyết an ủi nói, sau đó đem cúc tắc để ở mặt sau Lâm Nhiên, nhẹ nhàng dùng sức, cúc tắc thực dễ dàng liền trượt đi vào.

“Ư ~”

Lâm Nhiên ưm ư một tiếng, cảm giác được nộn cúc chính mình một trận lạnh lẽo, làm cô xuất hiện cảm giác muốn đi vệ sinh, cảm giác căng tức, vô cùng không khoẻ.

Cuối cùng, Mộ Dung Tuyết lấy ra một cái vòng cổ, đeo vào trên cổ Lâm Nhiên, cũng đem vòng cổ nối với dây thừng túm ở trong tay.

Bình luận

Để lại bình luận