Chương 10

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 10

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Cánh Cửa Hy Vọng Bị Đóng Sầm

“Cái đó… Có thể chứ?” Cô ngước đôi mắt đầy hy vọng nhìn hắn.

Cô không đoán ra tâm tư của hắn, nhưng cô biết, đây là cơ hội duy nhất của chính mình để thoát khỏi địa ngục này. Cô phải nắm lấy nó. Nếu hắn cùng Cổ Lệ Sa đính hôn, trở thành anh rể chính thức của cô, cô thân là con nuôi của Cổ Gia, sẽ có rất nhiều lúc phải chạm mặt nhau trong các bữa tiệc gia đình. Cô không giống hắn, không phải là trời sinh diễn viên giỏi, có thể diễn hai mặt trước và sau lưng người khác. Cô không dám tưởng tượng, nếu quan hệ bất chính của bọn họ bị lộ ra ngoài, hoặc bị người ta nhìn ra dấu vết ám muội, thì kết cục của cô sẽ bi thảm đến mức nào.

Đáp ứng đi! Làm ơn đáp ứng đi! Đã nhiều năm như vậy rồi, tại sao anh còn không chịu buông tha cho tôi?

Nếu là đùa bỡn, thì cái thân thể này cũng nên chơi chán rồi chứ? Nếu muốn trả thù Cổ Gia, thì bấy nhiêu sự nhục nhã, hành hạ mà hắn dành cho cô suốt 5 năm qua chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao?

Đáng tiếc, hy vọng vừa nhen nhóm đã bị dập tắt không thương tiếc. Cô nghe được hắn chậm rãi nhả từng chữ, rõ ràng, rành mạch như một bản án tử hình:

“Em nghĩ hay nhỉ. Cho dù tôi cùng Cổ Lệ Sa đính hôn, hay kết hôn đi chăng nữa, thì quan hệ giữa chúng ta cũng sẽ không thay đổi. Em vẫn là người của tôi.”

“Cả trái tim Tinh Thần đều lạnh thấu, rơi xuống vực thẳm.

“Vì sao?” Sắc mặt cô tái nhợt như xác chết, giọng nói run rẩy tuyệt vọng: “Cho dù quan tòa phán phạm nhân tù chung thân, cũng sẽ vì biểu hiện tốt mà được giảm án, ân xá. Tại sao tôi lại bị anh lén lút phán xử trọng hình, giam cầm cả đời, ngay cả cơ hội kháng cáo cũng không có?”

Đầu ngón tay ướt nước của hắn tinh tế vuốt ve cổ tay non mịn của cô, trượt lên cánh tay, rồi dừng lại ở hõm cổ. Da thịt cô non mềm, trắng mịn quả khiến cho người ta yêu thích không nỡ buông tay. Miệng hắn lại vô cùng tàn nhẫn phun ra những lời cầm thú:

“Bởi vì trò chơi này tôi chơi chưa chán. Sao có thể thả em đi dễ dàng như vậy được?”

Toàn thân Tinh Thần đều phát run vì tức giận và sợ hãi. Cô nắm chặt hai tay thành nắm đấm dưới nước, nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn không thể nhịn nổi nữa: “Anh là đồ điên! Vì sao không buông tha cho tôi? Tôi với anh thì có ích lợi gì? Về sau trước mặt người khác, tôi có cần tôn xưng anh một tiếng ‘anh rể’ không? Anh không thấy ghê tởm sao?”

Con mèo nhỏ luôn ngoan ngoãn, dễ bảo rốt cục cũng vươn móng vuốt ra phản kích. Chỉ tiếc, bất luận cô nhẫn nhịn, cô ngụy trang, cô giả vờ câm điếc, nén giận hay thậm chí hiện tại làm ra vẻ cứng rắn phản kháng, trong mắt hắn thực sự là chẳng biết tự lượng sức mình. Sự phản kháng yếu ớt này chỉ càng làm tăng thêm thú vui chinh phục cho hắn mà thôi.

“Em có phải đang có chút tự mình đa tình không? Theo tôi được biết, Cổ Lệ Sa chưa từng xem em như em gái. Em đã quên cô ta còn nói xấu, đặt điều sau lưng em thế nào sao? Hồi nhỏ cô ta và anh trai cô ta đã đánh em, bắt nạt em ra sao? Chậc chậc, tôi nghĩ lại mà cảm thấy đau lòng thay cho em đấy.”

Hắn vươn cánh tay dài, xoa xoa đôi má trắng nõn đang phồng lên vì giận của cô, hờ hững nói những lời châm chọc.

Cổ Lệ Sa không chỉ ngày nhỏ tặng cô những cái tát cùng những nắm đấm, mà sau khi lớn lên còn tìm mọi cách hãm hại, khiến cô thất nghiệp, bị cô lập. Tóm lại, Thiên kim Cổ Đại tiểu thư sẽ không bao giờ để cô sống yên thân. Nhưng giờ, hắn lại giả mù sa mưa nói đau lòng, tỏ vẻ thương hại cô? Sao cô không nhìn ra hắn đang hiên ngang vì đại nghĩa diệt thân, hay là đang dạy dỗ cô phải biết điều vì cái người sắp trở thành “vợ yêu” của hắn kia?

Trong lòng Tinh Thần tự giễu cười lạnh. Cô, Cổ Tinh Thần, là cái thá gì chứ? Đáng bị đánh mắng, bị hắn bắt nạt, cưỡng bức chưa đủ, còn bị người khác giẫm đạp lên danh dự.

Bàn tay to của hắn không nặng không nhẹ vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vài cái, như vỗ về một con thú cưng không nghe lời: “Thực tế chút đi, bé cưng. Đừng trước mặt tôi lấy cái loại tình cảm chị em giả tạo buồn cười này làm lý do thoái thác. Hay là… em thích chơi cái loại trò chơi ‘cấm kỵ’ loạn luân này? Anh rể và em vợ? Nghe cũng kích thích đấy chứ?”

“Cái gì? Anh…”

Trò chơi cấm kỵ?

Nhớ tới người đàn ông này lúc trên giường luôn không biết mệt mỏi, đam mê thử đủ loại tư thế quái đản, ép cô làm những chuyện xấu hổ, khuôn mặt cô tự dưng đỏ bừng lên như gấc chín. Tên sắc lang! Tên biến thái lưu manh!

Cô trợn mắt trừng trừng nhìn hắn. Hắn chỉ nhún vai, từ môi mỏng phun ra câu chốt hạ: “Tùy em nghĩ sao thì nghĩ, không sao cả. Dù sao mục đích cuối cùng của tôi là không thả em đi mà thôi. Em là của tôi, sống là người của tôi, chết cũng là ma của tôi.”

Điều này đã khiến cô bị hắn chọc giận hoàn toàn! Cô mới hiểu đạo hạnh tu luyện của mình trước mặt con cáo già ngàn năm như hắn còn lâu mới đủ đối đầu. Chỉ qua lại mấy câu nói đã khiến cô không thể nào nhẫn nại thêm được nữa.

“Anh buông tôi ra! Tôi không muốn tắm chung với anh nữa!” Cô dùng sức giãy dụa, đứng phắt dậy muốn thoát khỏi bồn tắm, tránh hắn thật xa.

Nhưng hắn ngược lại chỉ dùng chút lực ở cổ tay, giật mạnh một cái. Tinh Thần mất thăng bằng, ngã nhào trở lại vào trong bồn tắm, nước bắn tung tóe khắp nơi. Cô bị hắn tóm gọn, kéo sát vào lồng ngực rắn chắc.

“A…” Tinh Thần dùng cả tay chân hết sức giãy dụa trong nước, một phần không ngừng đẩy hắn ra, một phần muốn trèo ra khỏi bồn tắm trơn trượt. Miệng cô không ngừng hét lên trong tuyệt vọng: “Anh tránh ra! Buông tay ra… Anh là cái đồ trứng thối! Đồ khốn nạn! Vì sao còn không thả tôi ra? Tôi hận anh! Tôi hận anh đến chết!”

Đáy mắt hắn thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo đáng sợ. Hắn đột nhiên tóm lấy hai cổ tay nhỏ bé đang đấm thùm thụp vào ngực hắn, tay kia vòng qua ôm chặt eo cô, xoay ngược người cô lại, ép lưng cô dán chặt vào ngực hắn. Hắn thành công giam giữ cô trọn vẹn trong vòng tay sắt đá, không cho cô nhúc nhích dù chỉ một chút!

Làn da trần trụi của hai người cọ xát vào nhau trong làn nước ấm. Sự mềm mại của cô càng kích thích thú tính trong hắn. Duy nhất điều làm mất hứng là đôi mắt to của cô đang trừng lên đầy phẫn nộ, ngập tràn lửa hận.

Khuôn mặt đẹp trai của hắn ghé sát vào vành tai trắng noãn đang ửng đỏ của cô, hơi thở nóng rực phả vào, âm thanh tựa như lời thì thầm của ác ma vang lên, khiến cô lạnh toát sống lưng:

“Gom tiền đã đủ rồi, giờ đã muốn trở mặt sao? Tôi quả nhiên là nuôi phải một con sói mắt trắng.”

Một câu nói nhẹ nhàng nhưng sức công phá như bom nguyên tử, khiến Tinh Thần giống như bị rút hết khí lực toàn thân. Cô trố mắt nhìn đôi mắt lóe sáng đầy sự chế giễu kia, hoảng hốt sợ hãi tột độ. Hắn… làm sao có thể biết… Biết cô vụng trộm sau lưng hắn giấu đi khoản tiền riêng đó?

“Ngàn vạn lần đừng tưởng rằng mình thật thông minh, qua mặt được tôi. Động tác nhỏ này của em không phải ngày một ngày hai tôi mới biết được. Em giấu tiền ở ngân hàng Viễn Sư thuộc chi nhánh Ottawa, đúng không?” Hắn cười khẩy, tàn nhẫn vạch trần bí mật lớn nhất của cô.

Cô hít thở dồn dập, há to cái miệng nhỏ nhắn, tim như ngừng đập, không thể thốt ra thành lời.

“Ừ, tôi nghĩ xem nào, khoản tiền này chắc là chuẩn bị để trốn đi, cao chạy xa bay khỏi tôi đúng không?” Hắn vẫn tươi cười như cũ, nụ cười đẹp như thiên thần nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy: “Hiện thực phũ phàng như vậy thật khiến cho tôi rất đau lòng nha. Hay là… em muốn ép tôi dùng biện pháp cũ? Đem em cột chặt vào giường, giam cầm em 24/24 khiến em không thể bước chân xuống đất mới cam tâm sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tinh Thần trong nháy mắt trắng bệch, không còn một giọt máu. Trong trí nhớ ùa về những hình ảnh tựa như cơn ác mộng kinh hoàng của 5 năm trước. Mỗi lần nhớ lại đều khiến cho cô run rẩy, tràn đầy thống khổ và nhục nhã.

Hắn… hắn thực sự sẽ làm như vậy một lần nữa!

Bình luận (0)

Để lại bình luận