Chương 10

“Nhanh ăn đi.”

Tần Niệm ngoan ngoãn giống như một con thỏ, ngoan ngoãn kéo ghế ra rồi ngoan ngoãn mà ngồi xuống.

Mới vừa cầm lấy đôi đũa, liền nghe Tần Huyên hỏi cô, “Nơi đó của anh có lớn hay không?”

“Lạch cạch” một tiếng.

Đôi đũa trong tay Tần Niệm liền rớt xuống sàn nhà…

..

Nhìn bộ dáng ngờ nghệch của Tần Niệm, Tần Huyên liền trực tiếp cười to, đầy cảm khái nói: “Em sao có thể đáng yêu như vậy nha!”

Quả thực đáng yêu muốn chết!

Nói xong, hắn nhịn không được vươn tay nhéo nhéo hai cái má phúng phính trơn mềm của Tần Niệm, nhìn mặt cô bị thay đổi muôn hình muôn vạn do bàn tay của mình tạo ra.

Tần Niệm bị nhéo đau, không thể không nhíu mày mà đem mặt của mình né đi, tránh xa bàn tay ma quỷ kia.

“Thôi được rồi, không chọc em nữa, nhanh ăn cơm đi.” Nói xong, Tần Huyên liền gắp miếng đùi gà chiên to nhất trong dĩa bỏ vào trong chén của em gái.

Nếu để Lưu Nhụy biết hắn lại chọc ghẹo em gái, không chừng sẽ đại nghĩa diệt thân mà dùng gậy đánh chết hắn mất thôi.

Tần Niệm tâm tình phức tạp tới cực điểm, từ sau khi nhìn thấy những bức tranh vẽ khỏa thân kia, cô liền có chút không dám nhìn thẳng anh trai, cảm giác ngượng ngùng cực kỳ, mà thật ra cô thì cũng rất muốn biết cô gái vẽ không thấy rõ mặt kia là ai.

Bất quá cô lại không dám mở miệng hỏi trực tiếp.

Vì thế dứt khoát làm một người câm, cúi đầu nhanh chóng ăn cơm trong chén.

Lưu Nhụy thật ra có chút bất công nha, bà nấu cơm nhưng rất ít khi nấu món mà con trai thích ăn, chỉ toàn là nấu món mà con gái thích, hỏi ra mới biết là bà muốn nuôi con trai theo kiểu nuôi thả, chỉ lo cho ăn no là được rồi.

Đối với chuyện này, Tần Huyên cũng chẳng có ý kiến gì, hắn từ nhỏ đã không kén ăn, cho cái gì thì ăn cái nấy, nhưng thật ra khi thấy em gái được ăn món ăn mà bản thân cô thích, lúc đó là cô sẽ lộ ra bộ dáng mỹ mãn, nhìn thấy thế tâm tình của hắn cũng sẽ tốt theo.

Ở trong câu chuyện nuông chiều em gái này, tuy ngoài miệng Tần Huyên không nói gì, nhưng thật ra cũng có đóng góp một viên gạch trong đó.

Tính cách Tần Niệm ngoan ngoãn lại an tĩnh, khi ăn cơm cũng không có nói nhiều, thường sẽ chỉ gắp món mà mình thích ăn bỏ vào trong chén, rồi sẽ chậm rãi đưa lên miệng nhai nuốt.

Tần Huyên nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, liền nhịn không được mà nổi hứng muốn trêu chọc, chọc cho đến khi cô mặt đỏ tai hồng mới chịu bỏ qua.

“Em gái, anh đã gắp cho em nhiều đồ ăn như vậy rồi, em có phải hay không cũng nên gắp lại cho anh chứ nhỉ?”

Tần Niệm dừng động tác ăn cơm lại, giương mắt nhìn hắn, liền thấy Tần Huyên cười tủm tỉm đang bưng chén chờ cô gắp thêm đồ ăn cho hắn.

Tần Niệm nghe vậy thì do dự vài giây, gắp một miếng cánh gà ở trong dĩa.

“Anh không thích cánh gà.” Tần Huyên lắc đầu.

Tần Niệm buông cánh gà, gắp miếng thịt bò.

Bình luận

Để lại bình luận