Chương 10

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 10

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Không cần, anh là người mở đầu, để anh thu dọn kết thúc đi.” Thanh âm của Thẩm Thư Lạc vẫn tự nhiên như cũ, trầm thấp dịu dàng. Thanh âm đó có lẽ thích hợp dỗ dành trẻ con, muốn trước khi ngủ được nghe kể chuyện, có lẽ sau này anh sẽ là một người cha tốt nha, ôn nhu lại kiên nhẫn. Lâm Tiêu Tiêu chỉ nghe âm thanh mà ảo tưởng, từ từ anh mới vừa nói cái gì? Anh mở đầu, nên anh thu dọn kết thúc? Nói như vậy, đây là lần cuối cùng sao? Lâm Tiêu Tiêu có chút sững sờ. Bất quá cũng đúng thôi, cô còn có thể hy vọng xa vời cái gì?
“Sao lại ngẩn người rồi, có đói bụng không, em muốn ăn cái gì?”Thẩm Thư Lạc giúp chà lau sạch sẽ xong, mỉm cười ngồi ở mép giường dịu dàng nhìn cô, “Ở đây có salad hoa quả, còn có bánh mì mới vừa mua ban sáng.”
“Em không đói.”Lâm Tiêu Tiêu lắc đầu. Cô dùng chăn che trước ngực ngồi dậy, lấy hết can đảm mà nói, “Ừm, có thể… có thể ký tặng cho em không?”
Ít nhất cô vẫn là muốn lưu lại một vật của anh coi như kỷ niệm.
“Không cần dùng ngữ khí thỉnh cầu như vậy, chuyện nhỏ mà.” Anh cười nhợt nhạt, ánh mắt nhu hòa khiến lòng cô rối tinh rối mù.
Tầm mắt chạm nhau, Lâm Tiêu Tiêu không tiền đồ mà mặt đỏ bừng bừng. Cô đem chăn bọc lấy thân thể, nhảy nhót đến sô pha, lôi từ túi xách ra bút và sổ tay, rồi đưa cho anh. Thẩm Thư Lạc mở ra, dừng lại ở một tờ trống, lễ phép dò hỏi: “Ký ở nơi này được chứ?”
“Vâng.”Lâm Tiêu Tiêu gật gật đầu.
Thẩm Thư Lạc xoát xoát vài nét bút, để lại chữ ký: “Kỳ thật lúc mới vào nghề, chữ ký của anh không phải loè loẹt như vậy. Lúc đó người lớn diện chê quá đơn giản, sau đó tìm chuyên gia thiết kế mấy mẫu.”
Anh tự nhiên lôi kéo đề tài, hơn nữa thập phần kiên nhẫn mà đem cả chữ ký thuở đầu từng bước từng bước ký cho cô xem. “Thật ra anh cảm thấy chữ ký ban đầu thuận mắt hơn, hiện tại tuy rằng nhìn rất hào nhoáng, nhưng đó không phải con người thật của anh.”
Lâm Tiêu Tiêu không tự giác mà thả lỏng hơn nhiều, chính cô cũng không phát hiện ra điều đó.
——(//∇//)——
Về đến nhà, đã là 8 giờ tối. Phòng Lâm Tiêu Tiêu thuê ở trong một tiểu khu cũ không có thang máy, mồ hôi ướt đẫm mà bò đến tầng năm, sờ soạng đứng ở hàng hiên tìm chìa khóa. Tiểu khu đã cũ quá rồi, bên quản lý cũng bỏ mặc, đèn cảm ứng ở hành lang hỏng được vài tháng, cũng chả thấy ai tới sửa. Cô thật vất vả sờ đến chìa khóa, mở cửa, thế nhưng phát hiện đèn trong nhà sáng choang.
“Sao bây giờ mới về?”Trong phòng bếp, truyền đến giọng đàn ông quen thuộc.
“Sao anh lại tới đây?”Lâm Tiêu Tiêu đổi dép lê đi trong nhà, đặt mông ngồi lên sô pha.
Trên bàn trà đống tạp chí vốn hỗn độn đã được xếp thành chồng chỉnh tề, mấy loại đồ ăn vặt linh tinh vứt dưới đất cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
“Em nói đi, nếu không phải vì anh hay dọn nhà giúp em, chỗ này khác nào ổ heo không, anh thèm mà vào?” Một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú, bưng hai cái tô, từ phòng bếp đi ra.
Trên người còn đeo một cái tạp dề hồng nhạt, nhìn qua quái dị cực kỳ. Lâm Tiêu Tiêu ngày thường đều sống một mình, bởi vậy trong phòng cũng không có bàn ăn, hoặc trên bàn trà, hoặc trên bàn trong phòng ngủ mà ăn cơm. Vì thế người đàn ông chỉ có thể đem tô đặt lên bàn trà. Trong không khí tràn ngập hương thơm đồ ăn, cô muốn duỗi tay toan đoạt lấy cái tô, lại bị hắn đánh gãy.
“Thành thật sẽ được khoan hồng, vì cái gì mà khuya như vậy mới về nhà?” Hắn nhìn bề ngoài có chút tự tiện, trên một tai còn đeo chiếc khuyên màu đen, thật giống một tên lưu manh đẹp trai.
“Còn có thể làm gì, đóng phim chứ đi đâu.” Lâm Tiêu Tiêu nói dối mặt không đỏ tim không đập, huống chi cô nói cũng được cho là nửa sự thật.
“Lâm Bạch Thuật, anh là anh trai em chứ không phải ba em, tay anh quản thật là rộng.”
“Em còn biết anh là anh trai em cơ đấy.”Lâm Bạch Thuật giơ tay lên chính là một cái tát, hung hăng mà đập vào gáy của cô.
“Đã nói bao nhiêu lần, nếu đóng phim về trễ, kết thúc thì điện thoại cho anh, anh tới đón em về. Thời buổi này không an toàn, em là con gái chân yếu tay mềm…”
“Vâng, vâng, vâng, em biết rồi, khổ lắm, nói mãi.” Lâm Tiêu Tiêu không kiên nhẫn mà đánh gãy lời hắn nói, không thèm rửa tay, trực tiếp kéo cái tô qua. Miệng cắn mì sợi, mơ hồ nói không rõ, “Hơn nữa hiện tại mới 8 giờ tối thôi thưa ông già, hứ, làm gì mà khuya?”
“Con gái con lứa, ăn nói thô lỗ vừa vừa.”Lâm Bạch Thuật trừng mắt liếc một cái, tùy tay rút tờ giấy ăn nhét vào tay cô. Lâm Tiêu Tiêu “Xì xụp” mà ăn mì, vẻ mặt cười ngây ngô.
“Đúng rồi, cuối tuần ba mẹ sẽ cùng nhau lại đây.” Lâm Bạch Thuật lấy mấy miếng thịt bò từ tô của mình, bỏ vào tô của cô, “Chủ yếu là ba muốn tới hội thảo ở trường lớn học, mẹ không yên tâm ba đi một mình cho nên cũng theo lại đây.”

Bình luận

Để lại bình luận