Chương 10

Bình An nằm trong lòng Tuấn Kiệt, liên tục đạt cực khoái khiến cậu hoảng sợ, lúc này cậu chỉ muốn rút hết nước tiểu trong bàng quang ra.

Tuấn Kiệt tìm mép băng, nhẹ nhàng xé ra, tuy nhiên mỗi lần xé băng sẽ gây ra cảm giác đau đớn, cảm giác kéo băng rất khó chịu, nhất là khi liên quan đến bàng quang và dương vật nhạy cảm. . .

Bình An kịch liệt thở dốc: “Đau…”

Tuấn Kiệt đã tháo băng quấn quanh bụng Bình An, nhưng Bình An sợ ống thông rơi ra khỏi niệu đạo nên quấn mấy vòng quanh quy đầu và ống thông. Tuấn Kiệt đang định gỡ băng dính ra đây.

“Ai…” Cảm giác bị băng vải xé toạc quy đầu nhạy cảm khiến Bình An hít một hơi, sau khi đạt cực khoái đã lâu, cơ thể nhạy cảm hơn bình thường, mỗi cử động của Tuấn Kiệt đối với cậu đều là một sự tra tấn.

Sau khi băng trên quy đầu được tháo sạch, Tuấn Kiệt kéo băng, chuẩn bị kéo nó ra khỏi cơ thể Bình An, nhưng hắn lại không để ý rằng trên ống thông vẫn còn một ít băng dính, Tuấn Kiệt kéo mạnh, khiến ống thông trong niệu đạo được rút ra.

“A…” Thân thể Bình An kịch liệt run lên, cậu vô thức tránh đi ống thông khô khốc cọ sát vào niệu đạo. Bình An cảm thấy niệu đạo đau rát, có thể là đã bị thương.

Tuấn Kiệt nhanh chóng dừng lại, tháo băng dính trên ống thông, từ từ nhét ống thông trở lại bàng quang của Bình An.

“Đau quá… Tuấn Kiệt… Tôi muốn đi tiểu…” Bình An vùi mặt vào trong lòng Tuấn Kiệt, thấp giọng giọng nói.

“Tôi sẽ làm cho cậu đi tiểu ngay bây giờ.”

Tuấn Kiệt đặt ống thông tiểu vào cơ vòng niệu đạo của Bình An, đặt ống thông dài vào bồn tiểu, cố định cơ thể Bình An, dùng lực đẩy ống niệu đạo về phía bàng quang.

“Tiểu đi.” Theo mệnh lệnh của Tuấn Kiệt, cơ vòng dù cố gắng thế nào cũng không thể mở được Bình An đã được mở ra một cách thuận lợi, ống thông được đưa thẳng vào sâu trong bàng quang. Chất lỏng tràn ngập bàng quang của Bình An tràn về lối ra duy nhất.

“Ahhhhhh!!!” Bình An hét lớn một tiếng, nhịn tiểu hồi lâu cảm giác đi tiểu thậm chí còn vượt quá cực khoái, nước tiểu dâng trào trong niệu đạo và bàng quang, khiến Bình An không khỏi rên rỉ.

“Quá sung sướng…tôi không thể chịu đựng được.”

Niềm vui của cực khoái và khi bài tiết va chạm vào tâm trí cậu cùng một lúc. Tuấn Kiệt đưa tay ấn vào bàng quang của Bình An giúp cậu đi tiểu.

“Đừng ấn… ahhh… đừng ấn… dễ chịu quá, Tuấn Kiệt… đừng ấn…”

Theo nước tiểu thải ra, Bình An đầu óc dần dần minh mẫn, tiếng kêu càng ngày càng yếu ớt, cuối cùng hai người chỉ còn nghe được tiếng nước tiểu va vào bồn tiểu sứ.

“Tuấn Kiệt.” Bình An lúng túng nói. “Tôi đi tiểu xong rồi.”

Khi nước tiểu trong bàng quang được rút hết, cảm giác bị bỏ qua trước đó lại hiện lên, dục vọng đã được khơi dậy trong cơ thể Bình An đốt cháy, cùng với cảm giác trống rỗng không thể giải thích được trong bàng quang, Bình An cảm thấy như có móng vuốt của một con mèo con gãi gãi trong lòng.

Tuấn Kiệt đưa tay nắm lấy con cặc vẫn còn sưng tấy của Bình An.

“Đau, đau quá!!!” Bình An rùng mình.

Con cặc bị giữ từ sáng đến giờ đã chuyển sang màu tím, bên trong niệu đạo đã bị Bình An thô bạo đâm vào làm tổn thương, giờ phút này, dù chỉ một cái chạm nhẹ cũng sẽ làm con cặc của Bình An bị đau.

Bình luận

Để lại bình luận