Chương 10

Trại đua ngựa….
“Gần đây tôi tình cờ gặp được Trịnh Bạch Ngọc” Trịnh Tú lơ đãng nói một câu.
“Ai cơ?” Hà Bân ngơ ngác khó hiểu.
Mấy người còn lại cũng mờ mịt không nhớ ra
Mạc Đông Quân thuận miệng nhắc nhở
“Bạn gái của tiểu Du”
“Trời đất cô ta dám trở lại?” Đỗ Thanh cũng thay đổi sắc mặt.
“Không, gặp ở Thượng Hải”
“Cô ta thế nào? Bám được vào vị nào à?” Triệu Vỹ có chút khinh thường.
“Cô ta mở một công ty đầu tư, gần đây hợp tác với công ty con của tôi bên đó. Bản lĩnh không nhỏ, xem như là giữ vững bước chân ở Thượng Hải” Trịnh Tú xoay bật lửa nhàn nhạt đáp.
“Cô ta thì có bản lĩnh gì chứ?” Triệu Vỹ cứng miệng nói
“Cậu vậy mà hợp tác với cô ta?” Đỗ Thanh có điều suy nghĩ.
“Tôi điều tra qua rồi. 6 năm trước cô ta học ở lớn học Phúc Đán với điểm số rất cao. Mấy năm lớn học có thể xem như học bá, thành tích không hề tệ.”
“Mấy năm trước mở công ty đầu tư với số vốn không nhiều lắm, vậy mà vài năm ngắn ngủi thành công nằm trong top công ty trẻ, bây giờ có tiềm lực đủ mạnh hợp tác được với công ty tôi ở Thượng Hải, hoàn toàn không thể xem thường.”
“Cậu có biết đám nhân viên của tôi khóc kêu cha gọi mẹ vì bị cô ta bắt lỗi từng câu chữ không. Năng lực không kém gì mấy người đàn ông chúng ta đâu.” Trịnh Tú nói gần như nghiến răng.
“Vậy cậu cũng không thể……”
Mạc Đông Quân phá vỡ tranh cãi
“Trong chuyện làm ăn thì năng lực là trên hết, Trịnh Tú không sai, Trịnh Bạch Ngọc cũng không.”
“Cậu đã nói với Cẩn Du chưa?” Hà Bân im lặng từ nãy đến giờ đột ngột lên tiếng.
“Còn chưa, đừng nói với tôi là các cậu không biết tình hình gần đây. Tôi đâu có muốn kéo cậu ta xuống.”
“Cũng đúng”
Mà người được nhắc đến đang đứng bên ngoài cánh cửa ra vào. Hàn Cẩn Du không cố tình nghe lén, vừa khéo đến đúng lúc khi nghe cái tên suốt 6 năm tưởng chừng như đã biến mất.
Hàn Cẩn Du vốn không cần đến đây hôm nay, nhưng chợt nhớ cần gặp Mạc Đông Quân nên đến một lát rồi rời đi. Không nghĩ đến người nào đó được nhắc đến.
Hàn Cẩn Du lúc này lại muốn hút thuốc, anh xoay người rời khỏi, dặn quản lý không cần nói chuyện anh đến đây hôm nay.
Ngồi trên xe Hàn Cẩn Du như lướt qua về kí ức xưa cũ tưởng chừng đã được phong ấn.
Hóa ra cô ấy đến Thượng Hải mà không phải Giang Tô.
Lúc cô rời đi anh cũng không điều tra xem cô đi đâu, làm gì, sống thế nào. Chỉ đáp ứng theo mong muốn của cô, để cô bắt đầu lại cuộc sống mới.
Không nghĩ đến đời sống của cô phong phú hơn anh nghĩ.
Nhiều năm nay có lúc anh đến Giang Tô công tác đều sẽ ở lại một hai ngày, lại như vô tình đi qua lớn học Nam Kinh, lại đánh lừa mình rằng chỉ vô tình mà không dám thừa nhận rằng anh muốn nhìn thấy cô.
Tiếc là chưa từng có tiền lệ đó.
Không nghĩ đến cô lại sống và học ở Thượng Hải. Hóa ra không phải do anh không đối xử tốt mà do cô đã sớm chuẩn bị.
Hàn Cẩn Du bật cười, nụ cười có chút chua chát.
Uổng công anh những năm nay sống không ra gì. Còn cô có cả một cuộc sống phong phú không ai bằng.
Nếu Trịnh Bạch Ngọc biết suy nghĩ trong đầu Hàn Cẩn Du lúc này chắc hẳn cô sẽ nhặt gót giày đập vào đầu anh ta.
…………….
Châu Sâm cảm thấy Hàn Cẩn Du rất lạ, nhất là sau khi điều tra toàn bộ về cuộc sống 6 năm qua của Trịnh Bạch Ngọc.
Thật ra anh ta biết rõ Hàn gia thật sự sống không dễ dàng gì. Từ ngày cô Trịnh đi thì tâm tình của Hàn gia ngày càng tệ. Tính khí cũng dường như nóng nảy và thờ ơ với mọi thứ.
Mức độ bày xích với nữ giới chỉ có tăng chứ không giảm.
Chỉ có anh ta biết mỗi khi say rượu, Hàn gia đều đến căn chung cư cũ ngồi đó một lát rồi rời đi.
Căn nhà vẫn giữ nguyên trạng thái như ban đầu, đồ vật vẫn giữ nguyên không hề di chuyển. Ngay cả nhân viên quét dọn trước khi đi cũng phải đặt lại đúng vị trí ban đầu nếu không muốn Hàn gia nổi giận. Cố chấp hay đáng thương đây?
….
Tư liệu về Trịnh Bạch Ngọc không nhiều lắm, đời tư sạch sẽ, học tập chăm chỉ, nhìn bảng điểm cao của cô Hàn Cẩn Du bất giác tự hào, rồi lại trầm mặt khi biết được không ít nam sinh theo đuổi mặc dù cô không đồng ý quen ai.
Người xuất hiện bên cạnh nhiều nhất mấy năm qua chắc hẳn là người tên Phương Sở này.
Nhưng ánh mắt người này nhìn cô hôm lễ tốt nghiệp hoàn toàn không giống như bạn bè. Hơn nữa bọn họ cũng không có quan hệ huyết thống.
Hàn Cẩn Du nhìn tấm ảnh cô chụp một mình hôm lễ tốt nghiệp, nở nụ cười nhàn nhạt nhìn vào ống kính, đôi mắt ướt năm ấy cũng biến thành đôi mắt nhìn thấu hồng trần, không còn đọng lại dáng vẻ vô hồn không màn thế sự, không còn dáng vẻ ngoan ngoãn năm ấy. Hay vốn dĩ đây mới là bộ mặt thật của cô.
Những tấm ảnh khi gần đây khi cô đã đi làm hoàn toàn là dáng vẻ khác. Vẻ thành thục của phụ nữ càng lộ rõ, chỉ là cô dường như ốm hơn nhỉ?
Tuy vẫn đẹp nhưng thiếu sức sống.
Hóa ra không chỉ mình anh không dễ dàng gì.
Thời điểm cô rời đi cũng là lúc Hàn Cẩn Du bắt đầu thăng chức.
29 tuổi làm bộ trưởng bộ ngoại giao, công việc bận đến mức không thể xoay đầu.
Đến khi muốn rời vị trí quay về tiếp quản sản nghiệp gia đình cũng đã là chuyện của 5 năm sau.
Mấy tháng nữa anh rút khỏi giới chính trị, ở tuổi còn trẻ thế này nặng lực lại mạnh mà lại từ bỏ cũng khiến nhiều người tiếc nuối. Mà sản nghiệp gia đình lại không thể không nắm lấy.
Đêm đến có hai người mất ngủ. Mỗi người suy nghĩ về một khoảnh khắc, có ngọt xen lẫn đau thương.
Hiện thực vốn không dễ dàng với bất kì ai trong chúng ta.
Tình cảm lại càng không thể cứ muốn là được.
****************

Bình luận

Để lại bình luận