Chương 10

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 10

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Khi Trương Nhất Minh gọi đến, Trì Dao còn chưa tỉnh ngủ.

Rèm cửa kéo kín mít. Tiếng chuông reo không ngừng. Trì Dao mắt nhắm mắt mở sờ lấy di động, thấy tên Trương Nhất Minh, cô bất ngờ một lát mới bắt máy.

Bọn họ đã ba ngày không liên lạc.

“Alô?”

“Trì Dao, em có ở nhà không?”

“Hả?” Trì Dao chống tay ngồi dậy: “Tôi đang ở nhà, có việc gì sao?”

“Tôi vừa đi ngang qua đây, định hỏi em có muốn đi ăn sáng với tôi không?”

Trì Dao vuốt tóc, đè nén cơn bực bội lúc mới thức dậy: “Chờ tôi mười lăm phút.”

Không biết có phải trùng hợp hay không, tối qua Trì phu nhân vừa gọi hỏi tình hình của cô và Trương Nhất Minh. Vì mấy ngày không liên lạc, Trì Dao thuận miệng nói: “Chắc là thôi rồi.”

Kết quả, hôm nay Trương Nhất Minh liền gọi đến.

Đúng là thính thật.

Rửa mặt sơ qua, Trì Dao không trang điểm.

Khi cô xuất hiện trước mặt Trương Nhất Minh với khuôn mặt mộc thanh thuần, hắn không khỏi ngẩn người.

“Tôi còn tưởng là sinh viên nào, suýt nữa không nhận ra em.”

Trì Dao buộc tóc đuôi ngựa, sơ mi trắng quần jean, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh. Trời lạnh nên cô khoác thêm áo gió. So với lần hẹn hò trước cố tỏ ra già dặn, hôm nay nhìn cô trẻ hơn không ít.

Cô nhìn vẻ ngoài của Trương Nhất Minh, rõ ràng là có chuẩn bị: “Lát nữa anh còn phải đi dạy à?”

“Ừ.”

“Vậy có kịp không?”

“9 giờ mới bắt đầu,” Trương Nhất Minh nhìn đồng hồ: “Giờ còn chưa tới 8 giờ.”

Trì Dao không nói gì.

Trương Nhất Minh lúc này mới do dự: “Chúng ta đã nửa tháng không gặp.”

Trì Dao trầm ngâm rồi cười nhẹ: “Chúng ta đến nhà ăn trong trường ăn sáng đi, đỡ lỡ việc của anh.”

Đại học A có nhiều cơ sở. Trì Dao ở gần cơ sở Chung Hồ, nhưng cô rất ít khi vào trường, chủ yếu là cảm thấy mình không hoà hợp với không khí sinh viên ở đây.

Trương Nhất Minh dẫn cô đến nhà ăn số ba. Tầng hai bày đủ loại thức ăn.

Thứ Bảy cũng có không ít sinh viên đang thong thả ăn sáng.

Trì Dao hiếm khi dậy sớm thế này. Cô tìm vị trí bên cửa sổ ngồi xuống.

Không lâu sau, Trương Nhất Minh bưng bữa sáng của cả hai lại, mấy bát cháo xếp chồng lên nhau trông như sắp đổ.

Cô vội đỡ lấy: “Anh lấy nhiều vậy sao ăn hết?”

“Nếm thử mỗi thứ một chút,” Trương Nhất Minh lấy giấy lau mồ hôi: “Biết đâu có món hợp khẩu vị của em.”

Nhà ăn số ba này nấu ăn rất ngon. Trì Dao ăn không ít.

Trương Nhất Minh nhìn cô một lát, chủ động nói: “Thật ra, hai ngày nay tôi không liên hệ với em, là đang suy xét xem mối quan hệ này của chúng ta có nên tiếp tục hay không.”

Trì Dao thản nhiên ăn cháo: “Vậy anh nghĩ sao rồi?”

“Tôi nhìn ra hứng thú của em với tôi không nhiều. Vốn dĩ có chút nhụt chí, nhưng khi nghe người giới thiệu nói sẽ đổi đối tượng khác cho tôi, lại thấy không cam lòng.”

Hắn có vẻ ngượng ngùng: “Trì Dao, tôi rất thích em, cho nên tôi muốn cố gắng thêm một lần nữa.”

Trì Dao buông thìa: “Ngay từ đầu tôi đã nói, chủ yếu là do người nhà thúc giục…”

“Tôi biết, em không cần vội vàng cự tuyệt tôi. Trước tiên chúng ta cứ thử làm bạn bè, em thấy thế nào?”

Trì Dao mím môi, ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói: “Có thể.”

Nói hết lời trong lòng, Trương Nhất Minh nhẹ nhàng thở ra: “Vừa rồi tôi còn rất sợ em sẽ cự tuyệt tôi.”

Trì Dao dở khóc dở cười.

“Thầy tới ăn sáng ạ? A, bạn của thầy cũng ở đây à?”

Đột nhiên một giọng nam xen vào.

Trì Dao lập tức nhận ra đây là chàng trai ồn ào lần trước ở sân bóng rổ.

Cô theo bản năng nhìn về phía sau cậu ta, ngoài ý muốn lại thấy gương mặt quen thuộc.

Giang Diễm có lẽ vừa từ chung cư sang, thuận đường mua bữa sáng.

Trì Dao định lên tiếng gọi, thì thấy ánh mắt lạnh nhạt của hắn lướt qua mình.

Dù đối mặt với cô, hắn cũng không lộ ra cảm xúc gì, giống như người xa lạ. Cô đành thu lại ý định đó.

Có lẽ cậu ta không muốn để thầy giáo biết mình quen cô.

Ai mà biết được? Tâm tư của thanh niên bây giờ thật khó đoán.

Trì Dao cúi đầu, dùng thìa khuấy chén cháo, im lặng nghe Trương Nhất Minh nói chuyện với nam sinh kia, biết tên cậu ta là Dương Hiểu.

Cô ngồi thẳng lưng, cảm thấy mình cáu kỉnh hơn bao giờ hết.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua lớp kính, mơ hồ thấy bóng dáng hai chàng trai.

Hắn tương đối cao.

Hôm nay còn đổi một đôi giày mới.

“Vậy bọn em đi trước nhé!”

Nghe Dương Hiểu nói vậy, Trì Dao vừa định đứng lên thì vị trí bên cạnh lại có người ngồi xuống.

Chiếc bàn rung lên.

Cô nhìn về phía Giang Diễm.

Hắn bỏ qua Dương Hiểu đang làm mặt quỷ, cười như không cười, nói: “Thầy giáo còn ở đây, chúng ta sợ gì đến trễ. Lát nữa cùng thầy đi đến phòng học cũng được.”

##

Bình luận

Để lại bình luận