Chương 10

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 10

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Cái Giá Của “Bạn Mạng” và Sự Rạn Nứt

Lục Bách Trình cũng không nghĩ là do Khương Phi gây ra, tỉnh bơ lắc đầu: “Không có mẹ ạ.”

Bà Vạn Hi tin tưởng con trai mình, nghe anh phủ nhận thì cũng không truy hỏi thêm nữa. Mấy ngày sau, bà ngồi uống trà với bà An Mộng Như, tiện miệng kể lại chuyện này.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Bà An dường như đoán ra ngay vấn đề nằm ở cô con gái rượu của mình. Bà không tỏ thái độ gì lúc đó, nhưng vừa về đến nhà đã gọi Khương Phi ra tra hỏi, có phải cô bé đã dùng điện thoại của Lục Bách Trình để mua sắm linh tinh hay không.

Khương Phi lập tức chối bay chối biến: “Không có ạ!”

Cô cũng không hoàn toàn nói dối. Cô tự thấy mình chỉ là kết bạn nói chuyện, khác hẳn với việc mua đồ.

Nhưng bà An lại không tin.

Bà An tra hỏi dồn dập, cuối cùng Khương Phi cũng bật khóc nức nở, thừa nhận chuyện mình có “bạn qua mạng”. Cô bé thút thít: “Con cũng đâu có nói nhiều.” Cô gõ chữ chậm rì, một tối nói chuyện cùng lắm cũng chỉ tốn năm hào (50 xu), “Làm sao mà tiêu hết mấy trăm tệ (đồng Nhân dân tệ) được ạ?”

Bà An vừa tức vừa giận, gõ vào đầu con gái: “Nói chuyện với con khéo lại là cái máy trả lời tự động! Đây là lừa đảo, là gạt tiền con hiểu không? Con tưởng chỉ là vài tin nhắn vớ vẩn, nhưng bên kia nó trừ mấy tệ một tin đấy…”

Khương Phi chết lặng trước lời mẹ nói. Cô bé cứ ngỡ “bạn qua mạng” thực sự là bạn, nào ngờ đối phương cố tình dụ dỗ cô nói chuyện để lừa mất mấy trăm tệ tiền điện thoại.

Đêm đó, Khương Phi bị mẹ đánh cho một trận nên thân. Ngày hôm sau, bà bắt cô mang tiền sang nhà trả, còn phải cúi đầu xin lỗi Lục Bách Trình. Khương Phi ngoan ngoãn làm theo.

Nhưng kể từ đó, cô không còn nói chuyện với Lục Bách Trình nữa. Bởi vì xấu hổ quá.

Tuổi Khương Phi còn nhỏ nhưng tính sĩ diện lại rất cao. Mỗi lần chạm mặt Lục Bách Trình, nhất là nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, cô lại nhớ đến chuyện ngu ngốc mình đã làm.

Lục Bách Trình thì chẳng coi đó là chuyện to tát gì. Chỉ ngại bà An đứng bên cạnh giám sát Khương Phi nhận lỗi nghiêm khắc quá nên cũng không tiện nói lời an ủi. Sau đó, anh có tìm Khương Phi mấy lần, muốn nói chuyện rõ ràng, nhưng cô cứ thấy anh là co giò bỏ chạy.

Vài lần như thế, anh cũng hết kiên nhẫn mặt dày đi dỗ dành cái con người vô tình ấy nữa. Tình bạn thân thiết giữa họ cứ thế mà nguội lạnh dần.

Sau chuyện đó, Lục Bách Trình ngày càng ra dáng “ông cụ non”, một đi không trở lại trên con đường gương mẫu hoàn hảo. Khương Phi thì ngày nào cũng phải nghe mẹ ca bài ca “con nhà người ta Lục Bách Trình”, thành ra càng thêm chán ghét anh.

Tính cô vốn thẳng ruột ngựa, ghét ai là thể hiện ra mặt ngay. Đám trẻ con chơi cùng đều biết cô và Lục Bách Trình không đội trời chung. Mà anh là người trong cuộc, đương nhiên cũng nhận ra điều đó. Anh dù không chấp nhặt nhưng cũng chẳng buồn chủ động làm hòa. Ai bảo Khương Phi cứ thấy anh là trốn như trốn tà? Mọi sự đề phòng với anh đều viết hết lên mặt. Trong khi với người khác thì cô lại chẳng như thế, lúc nào cũng cười nói vui vẻ, kể cả với thằng bé béo ú ít ai chơi cùng trong lớp, cô cũng chẳng tiếc nụ cười.

Cả hai bên đều chẳng ai chịu xuống nước trước.

Cứ thế giằng co mãi, kéo dài cho đến tận khi lên cấp hai mới có chút chuyển biến.

Trường tiểu học của Khương Phi nằm ngay trong khu phố cổ, gần nhà, đi bộ chừng mười phút là tới. Nhưng cô bé rất ham chơi, tan học thường la cà hàng quán quanh trường chán chê rồi mới chịu mò về.

Trước kia còn đỡ, có Lục Bách Trình đi cùng kè kè giám sát, hai đứa vừa đi vừa chí chóe cuối cùng cũng về đến nhà trước khi trời tối mịt. Sau khi trở mặt, không còn đi chung nữa, mỗi lần bà An thấy Lục Bách Trình đã ngồi yên làm bài tập mà con gái mình trời tối om mới vác mặt về là lại tức điên, lúc ăn cơm lại lôi ra ca cẩm một hồi.

Bình luận

Để lại bình luận