Chương 100

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 100

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Hạnh Phúc Viên Mãn (Chương Cuối)
Cuộc sống của Phỉ Y Hân sau khi “công khai” mối quan hệ và cái thai trở nên nhàn hạ đến mức… phát chán. Hoắc Đông Thần cấm tiệt cô động tay vào bất cứ việc gì, từ việc nhà đến việc công ty. Hắn bắt cô ở nhà dưỡng thai, ăn uống tẩm bổ theo thực đơn của chuyên gia dinh dưỡng (do mẹ chồng Trình Mẫn gửi sang).
“Mẹ! Con không uống canh gà hầm nữa đâu! Con sắp biến thành gà mái mẹ rồi!” – Phỉ Y Hân nhăn nhó đẩy bát canh ra xa.
“Không được! Phải uống cho con nó khỏe! Ngoan nào, uống đi con.” – Mẹ Phỉ kiên quyết ép uổng.
Phỉ Y Hân đưa mắt cầu cứu chồng, nhưng Hoắc Đông Thần chỉ nhún vai, cười trừ:
“Vợ à, nghe lời mẹ đi. Tốt cho em và con mà.”
Đồ phản bội! Phỉ Y Hân thầm mắng, đành nhắm mắt nhắm mũi uống cạn bát canh ngấy tận cổ.
Để giải tỏa nỗi buồn chán, Phỉ Y Hân nằng nặc đòi Hoắc Đông Thần cho cô em họ Phỉ Đan Thuần nghỉ phép dài hạn để ở nhà chơi với cô. Hoắc Đông Thần chiều vợ vô điều kiện, lập tức ký giấy cho Phỉ Đan Thuần nghỉ hẳn 1 tháng có lương.
Quyết định này khiến một người khác đau khổ vô cùng – Trịnh Thiên Dương. Anh chàng giám đốc hào hoa này đang trong quá trình “cưa cẩm” cô nhân viên mới Phỉ Đan Thuần (sau khi cô bé chuyển sang Hoắc Viễn làm việc). Tự nhiên “crush” nghỉ việc 1 tháng, làm sao anh ta chịu nổi? Anh ta chạy đến phòng chủ tịch ăn vạ, đòi Hoắc Đông Thần thu hồi quyết định, nhưng chỉ nhận được cái nhìn lạnh lùng của bạn thân: “Vợ tao vui là được, mày chịu khó nhịn đi!”
Một buổi chiều đẹp trời, Phỉ Y Hân ngồi ăn trái cây trong vườn, tán gẫu với Phỉ Đan Thuần.
“Chị à, chị thật sự hạnh phúc với Hoắc tổng chứ?” – Đan Thuần hỏi, ánh mắt ngưỡng mộ.
“Ừ, hạnh phúc lắm. Dù anh ấy hơi… biến thái và độc đoán một chút.” – Phỉ Y Hân cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
“Hì hì… Chị à, có chuyện này em muốn nói với chị. Về anh Phó Dĩnh…”
Phỉ Y Hân ngạc nhiên: “Anh ấy làm sao?”
“Thật ra… Phó Dĩnh thích chị đấy!”
Phỉ Y Hân sững sờ. Phó Dĩnh thích cô? Người anh trai kết nghĩa, người bạn thân thiết bao năm qua lại có tình cảm với cô sao? Cô chưa bao giờ nhận ra điều đó.
“Em nói thật à?”
“Thật mà! Lúc chị đi nước ngoài, anh ấy lo lắng đi tìm khắp nơi. Em hỏi anh ấy có thích chị không, anh ấy đỏ mặt gật đầu đấy.”
Thông tin này khiến Phỉ Y Hân bối rối. Cô hẹn gặp Phó Dĩnh để nói chuyện rõ ràng. Cô không muốn làm tổn thương anh, cũng không muốn mất đi tình bạn này.
Tại quán cà phê quen thuộc, Phó Dĩnh cười hiền lành khi nghe Phỉ Y Hân hỏi thẳng thắn.
“Đúng là trước đây anh từng nghĩ mình thích em. Em là mẫu người con gái lý tưởng, mạnh mẽ, thông minh. Nhưng khi nghe tin em kết hôn với Hoắc Đông Thần, anh lại cảm thấy… nhẹ nhõm lạ thường. Anh nhận ra, tình cảm đó chỉ là sự ngưỡng mộ, là mong muốn che chở của một người anh trai dành cho em gái. Anh thật lòng chúc phúc cho em, Y Hân à.”
Phỉ Y Hân thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra là cô lo xa quá rồi.
“Cám ơn anh, Phó Dĩnh. Anh mãi là người anh tốt của em.”
Trở về nhà, Phỉ Y Hân kể lại chuyện này cho Hoắc Đông Thần nghe (để chọc tức cái bình giấm chua này).
“Hừ! Anh ta biết điều đấy! Nếu không anh sẽ cho anh ta đi Châu Phi khai thác kim cương!” – Hoắc Đông Thần hừ lạnh, nhưng tay vẫn ôm chặt vợ vào lòng.
“Thôi đi ông tướng! Người ta chúc phúc cho mình đấy. À mà, bao giờ thì tổ chức đám cưới đây? Bụng em sắp to rồi, mặc váy cưới xấu lắm!”
“Tuần sau! Anh đã chuẩn bị xong hết rồi!”
“Cái gì? Tuần sau á? Sao anh không nói sớm?”
“Để tạo bất ngờ cho em mà. Váy cưới được thiết kế riêng, đảm bảo em mặc vào sẽ là cô dâu đẹp nhất thế gian!”
Một tuần sau, hôn lễ thể kỷ của Hoắc Đông Thần và Phỉ Y Hân diễn ra tại một hòn đảo tư nhân ở Pháp. Khung cảnh lãng mạn như cổ tích với hàng ngàn đóa hoa hồng trắng, biển xanh, nắng vàng và sự chứng kiến của người thân, bạn bè.
Phỉ Y Hân lộng lẫy trong chiếc váy cưới tinh khôi, bước đi trên con đường rải đầy hoa, tiến về phía người đàn ông của đời mình. Hoắc Đông Thần đứng đó, lịch lãm, phong độ, ánh mắt ngập tràn tình yêu nhìn cô dâu của mình.
“Phỉ Y Hân, cảm ơn em đã đến bên anh. Cảm ơn em đã mang đến cho anh một gia đình. Anh yêu em, mãi mãi yêu em!”
“Hoắc Đông Thần, em cũng yêu anh! Cảm ơn anh đã không buông tay em!”
Họ trao nhau nụ hôn nồng cháy trong tiếng vỗ tay vang dội của mọi người.
Trong đám đông, Phỉ Đan Thuần bắt được hoa cưới, đỏ mặt nhìn về phía Trịnh Thiên Dương đang nháy mắt với mình. Ở một góc khác, Hoắc Tiểu Đồng ngồi một mình, nhìn Phó Dĩnh đang cười nói vui vẻ với mọi người, trái tim cô khẽ rung động. Có lẽ, một câu chuyện tình yêu mới lại sắp bắt đầu…
Hạnh phúc không phải là đích đến, mà là hành trình chúng ta đi cùng nhau. Và hành trình của Hoắc Đông Thần và Phỉ Y Hân, giờ đây mới thực sự bắt đầu, với những trang mới đầy ắp tiếng cười và tình yêu viên mãn.
(Hoàn Chính Văn)

Bình luận (0)

Để lại bình luận