Chương 100

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 100

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Đều đã nhúng chàm nàng, tại sao phải tỏ vẻ yêu thương mẫu hậu của nàng như vậy?

Tìm một người khác khó đến thế sao?

Ninh An lau sạch gương, nhìn bản thân trong gương, lẩm bẩm:

“Ta đang nói sao?”

(Ngoại truyện Hoàng hậu) Ninh An co rúm người trong lòng Hoàng hậu, hoảng loạn như mèo bị xách cổ, nhưng nàng cũng ranh ma như hồ ly, sợ hãi không dám nhìn thẳng mẫu hoàng của mình, hai tay bấu chặt lấy y phục của Hoàng hậu, rúc vào lòng Hoàng hậu.

Hoàng hậu nhìn Ninh An như chim cút trong lòng, lườm Nữ hoàng cái rồi xoay người rời đi.

Việc xấu trong hoàng gia không thể bị lan truyền, Hoàng hậu ra ngoài cửa thấy đã có hai vị đứng chờ sẵn thì sao còn không hiểu.

Nàng lệnh cho cung nữ của mình đuổi Lan Hương đi, mình thì ôm Ninh An về cung.

Tiểu Đế Cơ mệt mỏi vẫn còn mặc y phục đã ngủ, Hoàng hậu cẩn thận đặt nàng lên giường, tự tay lấy nước lau người cho nàng, nhìn những vết đỏ trên người nàng mà khẽ thở dài.

Ninh An run rẩy, đột nhiên giật mình tỉnh dậy, trong mơ Hoàng hậu không nói lời nào đã trói nàng lại, nhốt vào lãnh cung.

Mà đập vào mắt tiểu Đế Cơ mới tỉnh là mái trần xa lạ, nhất thời nàng còn tưởng giấc mơ kia đã thành sự thực, tận đến khi nhìn thấy Hoàng hậu đang ngồi trên giường, đọc sách trong tay, không biết đã trông nàng được bao lâu rồi.

“Hoàng hậu nương nương.”

Trông thấy Hoàng hậu, Ninh An nghẹn ngào, tự nhắc đây không phải mơ, im lặng chờ phát xét dành cho mình.

“Mấy ngày tới Ninh Nhi cứ yên tâm ở lại đây, không cần phải sợ.”

Hoàng hậu vừa nói vừa lật trang sách,

“Dù Nữ hoàng đến, ta cũng sẽ đuổi nàng ấy đi.”

Tiểu Đế Cơ đang cúi đầu thì kinh ngạc ngước lên, bấy giờ mới nhận ra đây là tẩm cung của Hoàng hậu.

Hoàng hậu đưa nàng tới không vì lý do gì khác mà chỉ muốn bảo vệ nàng.

Lúc này trời đã tối mịt, Ninh An không biết bây giờ là canh mấy, nàng nằm trên giường của Hoàng hậu, để chủ nhân của toà cung điện này phải ngồi nép ở một bên.

Ninh An vội vàng bò dậy, thấy Hoàng hậu ngồi trên ghế ngẩng đầu lên nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc, nàng ấp úng không nói nên lời.

Nhưng chỉ trong một thoáng, Hoàng hậu đã hiểu, khẽ cười một tiếng, tiểu Đế Cơ như mèo đến chỗ lạ:

“Ngươi ngủ ở đây đi, ta cũng yên tâm, không để chuột chạy từ đâu tới bắt mất ngươi đi.”

“Vậy, vậy sao được, sao có thể để Hoàng hậu nương nương ngủ ở phòng nhỏ.”

Ninh An lắp bắp, nói rồi muốn xoay người xuống giường.

“Ai nói ta đi chỗ khác ngủ?

Ta cũng ngủ ở đây.”

Hoàng hậu đặt sách qua một bên, xoa xoa mặt:

“Mai lại đọc tiếp.”

Nhìn tiểu Đế Cơ đã bị doạ ngây người, Hoàng hậu đứng dậy trêu:

“Sao, chê ta dơ à?

Người lau mình cho ngươi là ta đấy.”

“Nhi thần nào dám chê, nhi thần…”

Tiểu Đế Cơ đỏ bừng mặt đứng dậy, nhích người nhường chỗ cho Hoàng hậu.

Hoàng hậu cởi áo ngoài, chỉ mặc trung y trắng tinh, nàng đã đi tắm sau khi chăm sóc cho Ninh An, bây giờ toàn thân toả ra mùi trầm hương.

Bình luận (0)

Để lại bình luận