Chương 100

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 100

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Nghe Lời
Nửa giờ sau, Hồ Dương lái xe trở lại trung tâm tắm hơi. Trợ lý đã đợi rất lâu, thấy họ quay lại, anh ta bước lên, vừa tới gần đã ngửi thấy mùi dâm dục nồng nặc trong xe còn chưa tan. Anh ta vội lùi lại vài bước.
Thôi Hiểu nằm ở băng ghế sau, nhắm mắt ngủ thiếp đi, trên người vẫn mặc áo khoác của Hồ Dương. Hồ Dương để trần phần trên bước ra, cầm bộ đàm từ tay trợ lý , bảo anh ta đợi thêm lát nữa. Trợ lý nhìn thấy những vết xước, vết răng, vết máu trên mặt, cổ và ngực anh, trong lòng chỉ biết thốt lên “kinh khủng”.
Hồ Dương mở cửa sau, cúi đầu nhìn Thôi Hiểu đang ngủ say , đưa bàn tay thô ráp sờ lên mặt cô.
Thôi Hiểu lơ mơ mở mắt, giọng khàn khàn: “Anh không về cùng tôi sao?”
Hồ Dương lắc đầu: “Không về. Muốn gặp thì đến tìm tôi.”
Cô tức giận nhìn anh chằm chằm rồi ngồi dậy. Hồ Dương nắm lấy gáy cô, kéo cô lại gần, hôn lên má cô: “Mẹ tôi không khỏe, tôi ở cùng bà ấy vài ngày. Chờ bà khỏe hơn, tôi sẽ quay lại với em.”
Cơn giận của cô lập tức tan biến, nhưng cô vẫn trừng mắt nhìn anh, một lúc sau mới khịt mũi: “Ừm.”
Khóe môi Hồ Dương khẽ cong lên. Anh vươn tay nhéo má cô , mặc kệ ánh mắt muốn ăn thịt người của cô, anh ngậm lấy môi cô, cắn mạnh.
“Nghe lời.”
Trên đường trở về, Thôi Hiểu che hai vành tai nóng rực. Không hiểu sao tim cô đập loạn nhịp. Cô nằm ở ghế sau ngủ thiếp đi, ngửi thấy mùi hương của Hồ Dương trên quần áo, cô nhắm mắt lại, khóe miệng bất giác cong lên.
Sau kỳ nghỉ hè, Vu Hoan trúng tuyển vào đại học. Vu Hướng Tây đến đón cô bé, ổn định chỗ ở xong, cậu trả lại căn nhà thuê, thu dọn hành lý chuyển thẳng đến nhà Phó Nhàn Linh. Ban ngày cậu bận học, buổi tối đến câu lạc bộ bán rượu. Khi Phó Nhàn Linh tan làm, cậu sẽ đến tòa nhà Long Hà đón cô.
Áo sơ mi trắng và quần tây đen càng tôn lên khí chất phi phàm của cậu. Gương mặt trắng trẻo, tuấn tú, đôi mắt đen sáng ngời, sống mũi cao thẳng, quai hàm sạch sẽ. Lúc nghiêng đầu, yết hầu gợi cảm lộ rõ. Cậu chỉ cần đứng đó cũng đủ thu hút vô số ánh nhìn.
Lần đầu tiên cậu đến đón cô, các đồng nghiệp nữ trong công ty đã phát cuồng. Họ cứ nghĩ chồng Phó Nhàn Linh phải là kiểu chững chạc, trưởng thành, ai ngờ lại trẻ và đẹp trai đến vậy. Vu Hướng Tây cũng rất lịch sự, gặp ai cũng mỉm cười chào hỏi. Lâu dần, mọi người càng thêm hâm mộ Phó Nhàn Linh, không biết cô tu luyện thế nào mà vớ được một người chồng cực phẩm như vậy.
Sau khi chào hỏi mọi người, Phó Nhàn Linh bước đến chỗ Vu Hướng Tây. Chàng trai lập tức lấy túi của cô đeo lên vai mình, rồi ôm cô vào lòng: “Chị, có mệt không?”
Phó Nhàn Linh dựa vào vai cậu cười: “Không mệt. Cậu không cần ngày nào cũng đón tôi, tôi tự về được mà.”
“Không được. Sau này ngày nào tôi cũng sẽ đến đón chị trước khi tan làm.” Cậu nghe Vu Hoan kể trước đây Phó Nhàn Linh toàn phải về một mình, cậu thấy đau lòng vô cùng.
“Không cần đâu.” Miệng cô nói vậy, nhưng mắt lại cười tít cả lên.
“Tối nay ăn gì?” Vu Hướng Tây vòng tay ôm eo cô, bế bổng cô lên xoay một vòng.
Phó Nhàn Linh vỗ ngực cậu: “Này, nhiều người đang nhìn đấy.”
“Ồ.” Vu Hướng Tây đặt cô xuống, cười rồi hôn lên má cô: “Chị của tôi đẹp quá, tôi không nhịn được.”
Phó Nhàn Linh bị chọc cười: “Tối cậu muốn ăn gì, tôi làm cho cậu.”
Cậu nắm tay cô, hôn lên môi cô: “Chị làm gì tôi cũng đều thích ăn.”
Phó Nhàn Linh cười đến mắt cong cong. Hai người dắt tay nhau đi siêu thị, rồi cùng về nhà. Trên đường đi, Vu Hướng Tây kể cho cô nghe chuyện vui ở trường , chuyện cậu bạn làm vỡ ống nước trong nhà vệ sinh, rồi bị bạn nữ bắt gặp lúc đang trần như nhộng, cậu ta sợ quá hét lên: “Chết tiệt, tôi đã bảo đừng vào mà! Hóa ra là con trai!” (Tác giả gốc ghi nhầm, tôi sửa lại cho hợp lý).
Phó Nhàn Linh cười đến chảy cả nước mắt. Vu Hướng Tây đưa tay lau nước mắt cho cô , rồi cõng cô trên lưng leo cầu thang, xem như tập thể dục. Phó Nhàn Linh nằm trên lưng cậu, bấm giờ cho cậu. Tới cửa nhà, cô sẽ thưởng cho cậu một nụ hôn.
Lúc Phó Nhàn Linh cúi đầu nhập mật khẩu, Vu Hướng Tây lấy dây buộc tóc trên cổ tay, buộc tóc cho cô. Sau khi vào phòng, họ rửa tay rồi cùng nhau chuẩn bị bữa tối. Vu Hướng Tây dính người vô cùng. Khi Phó Nhàn Linh đang xào rau, cậu ôm cô từ phía sau, tựa cằm lên cổ cô, thỉnh thoảng hôn lên đó , hỏi: “Chị, tôi đói rồi, bao giờ mới được ăn?”
Phó Nhàn Linh cười: “Sắp xong rồi, cậu ra bàn ngồi đi.”
“Tôi không đi.” Cậu cọ cọ vào cổ cô: “Tôi muốn ở đây.”
________________

Bình luận

Để lại bình luận