Chương 100

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 100

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Lâm Tiêu Tiêu trầm mặc, không biết có nên giải thích, cô không phải tới tìm Phó Hi ôn chuyện cũ, chỉ là tới muốn cầu tình cho Lâm Bạch Thuật. Luật sư của Thẩm Thư Lạc nói cho cô biết, dựa theo pháp luật, cố ý gây thương tích có thể bị phạt từ ba năm đến mười năm tù. Có thể nói, theo một ý nghĩa khác, hình phạt của Lâm Bạch Thuật dựa vào cơ sở tình trạng vết thương của Phó Hi.
Quản gia của Phó Hi đi tới phá vỡ tình trạng lúng túng, khuôn mặt không rõ hỉ nộ: “Lâm tiểu thư, thiếu gia mời ngài đi vào.”
“Không được!” An Na không muốn nhả ra.
Quản gia cũng không liếc mắt tới ả ta một cái, thủ thế mời rồi nói: “Lâm tiểu thư, mời đi bên này.”
Thẩm Thư Lạc vừa dợm bước theo thì ông quản gia vội ngăn lại, giọng nói lễ phép nhưng không cho ý từ chối: “Thiếu gia chỉ cho mời Lâm tiểu thư!”
Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười trấn an anh: “Em không sao! Em sẽ ra nhanh thôi!”
Thẩm Thư Lạc nắm tay cô một lúc rồi mới chịu buông ra: “Được, anh chờ ở bên ngoài. Có gì cứ hét lên, anh vào ngay!”
Cô cười lên: “Không tới mức đó đâu!”, dứt lời đi theo chân quản gia.
Phòng bệnh rộng đến kinh người, chia làm hai gian phòng, trừ bỏ án thư, ghế sô pha, thế nhưng còn có một cái tủ quần áo lớn. Phó Hi đang dựa vào đầu giường, đọc tài liệu gì đó. Hắn mặc trang phục bệnh nhân, thoạt nhìn gầy ốm không ít, góc cạnh của khuôn mặt càng thêm rõ ràng.
“Thất vọng sao, anh còn chưa có chết.”
Lâm Tiêu Tiêu vốn tưởng rằng khi gặp lại hắn một lần nữa, tâm tình sẽ rất phức tạp, không ngờ giờ phút này, thế nhưng cực kỳ bình tĩnh. Cô đứng ở đuôi giường xa xa mà nhìn hắn, thấp giọng hỏi: “Bị thương nghiêm trọng sao?”
Phó Hi cong khóe môi tái nhợt, gợi lên một mạt cười chua xót: “Em thật sự quan tâm sao?”
Trái tim đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nổi lên đau xót, Lâm Tiêu Tiêu nghiêng đầu, tránh ánh mắt của hắn, nói lại: “Em thay anh trai hướng anh xin lỗi, anh có thể hay không……”
“Có thể hay không, không tố cáo hắn? Hay là có thể hay không, đưa ra bản giám định vết thương cấp độ nhẹ?” Phó Hi nói tiếp giúp cô vế sau, như là đối với ý đồ khi đến đây của Lâm Tiêu Tiêu đã sớm hiểu rõ.
Trong phòng cũng có một cỗ huân hương dễ ngửi, Lâm Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, hỏi: “Điều kiện là cái gì?”
“Lưu lại bên người anh.” Phó Hi yên lặng nhìn cô, ánh mắt đựng đầy cảm xúc nặng trĩu.
“Phó Hi……”
“Lưu lại bên anh, thẳng đến khi anh hoàn toàn khoẻ mạnh…… Có thể chứ?” Phó Hi không nhìn vào mắt cô nữa, cúi đầu dùng ngón tay vuốt ve tư liệu đang cầm, trong giọng nói ấm ách hỗn loạn một tia khẩn cầu mà Lâm Tiêu Tiêu chưa nghe bao giờ.
Cô ngây ngẩn cả người. Trong ấn tượng, Phó Hi luôn là một lớn nam nhân trầm ổn, quả quyết, từ trước đến nay đều quen dùng câu sai khiến mà mệnh lệnh cho người khác, thế nhưng hiện tại hắn lại dùng ngữ khí thương lượng đề dò hỏi ý kiến của cô?
“Chỉ cần em đáp ứng, anh bảo đảm Lâm Bạch Thuật sẽ không ngồi tù.” Nháy mắt, hắn lại biến thành Phó Hi mà cô quen thuộc, sắc bén đến hùng hổ doạ người.
“Được.” Lâm Tiêu Tiêu lén lút thở dài, không biết là vì hắn, hay là vì chính bản thân mình.
“Nhưng không thể từ hôm nay, em còn có công việc cần xử lý.”
Phó Hi hơi hơi nheo lại đôi mắt: “Công việc?”
“Đúng, Lâm Tiêu Tiêu hiện tại là trợ lý riêng của tôi.” Cửa bị mở ra, Thẩm Thư Lạc đột nhiên đi đến.
“Sao anh lại vào đây?” Lâm Tiêu Tiêu một bên kinh ngạc, một bên phản xạ có điều kiện mà hỏi.
Thẩm Thư Lạc nhéo nhéo tay cô, dùng âm thanh chỉ có bọn họ hai người mới có thể nghe thấy, nói: “Anh vẫn không yên tâm được.”
Nhìn bộ dáng thân mật của bọn họ, sắc mặt Phó Hi trở nên rất khó coi.
“Anh sẽ không can thiệp quyết định của em, chỉ là muốn nói cho em biết, lúc nào anh cũng ở bên em.” Thẩm Thư Lạc ôn nhu mà kéo tay cô, cùng đi tới mép giường của Phó Hi, cười nói, “Phó tổng, trợ lý nhỏ của tôi phải làm phiền một chút, dạo này sức khoẻ cô ấy không được tốt, khả năng không chiếu cố nổi người bệnh, còn nhờ ngài chú ý giúp.” Ngữ khí của anh giống như đem đứa trẻ nhà mình tới trường học, gửi gắm cho thầy giáo vậy. Những chuyện cần cô tự mình nói rõ với Phó Hi, anh sẽ không xen vào, chỉ lo lắng cho sức khoẻ hiện giờ của Lâm Tiêu Tiêu mà thôi.
Phó Hi lạnh lùng mà nhìn Thẩm Thư Lạc: “Không nhọc ngài lo lắng.”
“Tôi biết Phó tổng cũng sẽ không vội vã bắt Tiêu Tiêu phải làm từ hôm nay chứ.” Thẩm Thư Lạc vẫn như cũ vẫn duy trì mỉm cười, “Tôi đây cần đem trợ lý nhỏ đi trước một chút, còn chút công việc nên bàn giao.”
Cứ nghe đến hắn một hai “trợ lý nhỏ” này nọ, tay Phó Hi lặng yên không một tiếng động mà tạo thành quyền.
Lâm Tiêu Tiêu liền không chen được một câu, cứ như vậy mơ mơ màng màng mà bị Thẩm Thư Lạc mang ra khỏi phòng bệnh, trước khi đi, âm thanh của Phó Hi từ phía sau bọn họ truyền đến: “Ngày mai buổi sáng 9 giờ, tôi không thích người đến trễ.”

Bình luận

Để lại bình luận