Chương 101

Mưa to vẫn chưa ngừng…
Cố Thiển Thiển đứng ngồi không yên.
Trịnh Trúc Nghĩa đã ba ngày không liên hệ với cô rồi. Theo thái độ trước đây, anh ấy không thể dễ dàng buông thả cô như vậy.
Cô vừa tự an ủi bản thân có lẽ là anh nghĩ thông suốt nên không tự tìm phiền phức cho mình nữa. Một mặt, lại nhịn không được lo lắng có phải đã có chuyện gì xảy ra với anh ấy nên không thể đến tìm mình.
Có lẽ suy nghĩ này hơi bỉ ổi.
Cố Thiển Thiển cảm thấy bản thân thật hèn hạ. Trong thời gian bị giam cầm, tính khí của Trịnh Trúc Nghĩa thay đổi thất thường. Khi tốt thì quan tâm chăm chút, nhưng khi tồi tệ thì lại không coi cô như một con người.
Cô biết, là một người bình thường, cô nên tránh xa anh càng xa càng tốt.
Nhưng mà… cô lại không thể kìm nén được sự lo lắng của mình.
Có lẽ, cô đã không còn bình thường nữa.
Trịnh Trúc Nghĩa đã không xuất hiện trong vài ngày cô ốm. Có lẽ đối phương thật sự không cần cô nữa.
“Mẹ dường như vừa nhìn thấy Tiểu Trịnh. Đứa trẻ đó cũng bị bệnh sao?”
Cố ma ma xách một túi trái cây tươi và lầm bẩm.
“Cái gì?”
Cố Thiển Thiển mở to đôi mắt. Trịnh Trúc Nghĩa anh… anh ấy bị bệnh sao?
Khó trách Cố Thiển Thiển sửng sốt, dù sao Trịnh Trúc Nghĩa vẫn luôn là hình tượng vạn năng trong lòng cô. Không ngờ người như vậy cũng sẽ sinh bệnh đấy.
“Có vẻ như và dường như không phải là cô đã hét lên một tiếng rằng Tiểu Trịnh đã không đồng ý. Dường như anh ấy đang ngồi xe lăn, chắc là không phải đâu chứ.
Cố ma ma đoán rằng cô có ấn tượng tốt với Trịnh Trúc Nghĩa. Một người vừa hiền lành vừa có học thức. Cô vẫn không muốn anh bị ốm và phải nhập viện.
“Ở đâu?”
Cố Thiển Thiển cảm thấy giọng nói của mình có chút run rẩy.
“Hẳn là khoa chỉnh hình trên lầu. Ta nghĩ phải bó bột thạch cao ở chân.
Cố ma ma vừa gọt táo vừa trả lời rằng bà không nhận thấy cảm xúc kỳ lạ nào từ con gái mình.
“Mẹ, con muốn uống nước.”
Cố Thiển Thiển miễn cưỡng mỉm cười để thay đổi chủ đề của mẹ.
Cô không chút do dự lấy điện thoại di động ở đầu giường và bấm số của Trịnh Trúc Nghĩa.
Lúc trước là bởi vì sợ hãi vẫn luôn tránh né, hiện tại nghe được tin anh có khả năng xảy ra chuyện càng không chút do dự. Cô không muốn anh xảy ra chuyện, dù anh ấy có đối xử tệ bạc với cô thế nào.
“Tút tút…”
Cuộc gọi không thể thông qua.
Cố Thiển Thiển nhớ lại lần nào cũng ngay lập tức trả lời điện thoại của cô, sau đó nghĩ cách kéo dài cuộc trò chuyện. Những hiện tại, làm cách nào cũng không thể gọi được số máy này nữa.
Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện sao?
Người mà mẹ nhìn thấy thực sự là Trịnh Trúc Nghĩa sao?
Cô không dám tưởng tượng, nếu thật là Trịnh Trúc Nghĩa, anh ấy mắc bệnh gì? Xe lăn, bó bột… Cố Thiển Thiển càng nghĩ càng sợ hãi, cô không thể chờ đợi mà đi lên lầu tìm câu trả lời.
*
Trịnh Trúc Nghĩa không ngờ sẽ gặp được Cố Thiển Thiển,
Cô đang mặc một bộ quần áo bệnh viện rộng thùng thình, rõ ràng là không vừa. Phần vai không thể rủ xuống, để lộ xương quai xanh gầy gò của cô.
“Em…”
Cố Thiển Thiển mở to đôi mắt, lúc này Trịnh Trúc Nghĩa nhìn rất chật vật, hai chân đều bó bột. Ngay cả cánh tay phải cũng phải bó bột, chỉ còn lại cánh tay trái. Cả người được quấn và trông giống như anh ấy bị thương rất nặng.
Cô thậm chí không thể tin được vào mắt của mình.
Chỉ mới mấy ngày không gặp, Trịnh Trúc Nghĩa…tại sao lại thành ra như vậy?
“Thiển Thiển, tại sao em lại tới đây.”
Trịnh Trúc Nghĩa căn bản không muốn cô nhìn thấy anh trong bộ dạng này. Có lẽ đó là quả báo, anh giam cầm bạn gái và làm tổn thương cô, vì vậy đã xảy ra tai nạn. Bây giờ anh giống như kẻ vô dụng, có tư cách gì để làm phiền cô chứ?
Tuy rằng, anh hiểu rằng lúc này nên tránh xa cô càng xa càng tốt. Nhưng trong lòng vẫn không muốn buông bỏ người con gái này cho nên lựa chọn ở cùng bệnh viện với cô ấy. Chỉ cần còn có thể nhìn thấy cô là tốt rồi.
“Anh… Chân của anh.” trong mắt Cố Thiển Thiển tràn ngập sự xót xa.
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Trịnh Trúc Nghĩa không muốn cô vì mình mà lo lắng, nhẹ giọng an ủi cô.
“Thiển Thiển, xin lỗi em. Anh xin lỗi vì những gì đã làm với em. Từ nay anh sẽ không quấy rầy em nữa.”
Trịnh Trúc Nghĩa dừng một chút, tuy rằng trong lòng không muốn từ bỏ cô, nhưng hiện tại anh thực sự không còn mặt mũi nào để theo đuổi cô nữa.
“Ý của anh là, không cần em nữa sao?” Cố Thiển Thiển phải mất một lúc lâu mới hiểu những lời Trịnh Trúc Nghĩa nói.
“Thiển Thiển anh làm sao có thể không cần em chứ.”
Trịnh Trúc Nghĩa cười gượng. Nếu có thể, anh sẽ không từ bỏ em trong suốt quãng đời của minh. Nhung anh của hiện tại lấy gì để giữ cô lại chứ?
“Khi anh cần em thì giam cầm em, khi không cần nữa, liền nói không muốn dây dưa. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà anh luôn lại làm mọi thứ theo suy nghĩ của mình? Em là món đồ chơi của anh sao? Muốn vứt liền vứt? Trịnh Trúc Nghĩa, anh… thật quá đáng!” Cố Thiển Thiển cuối cùng không nhịn được mà trút ra.
“Anh chưa từng coi em là đồ chơi. Anh yêu em.” Trịnh Trúc Nghĩa chân thành nói.
“Người anh yêu chính là bản thân anh.” Cố Thiển Thiển cười gượng. Có lẽ ngay từ đầu cô thực sự tin lời tỏ tình của Trịnh Trúc Nghĩa, nhưng bây giờ, cô mới hiểu ra rằng Trịnh Trúc Nghĩa chỉ yêu bản thân anh ấy. Trên đời này nào có ai nỡ đối xử tàn nhẫn với người mình thích như vậy chứ.
“Thiển Thiển, anh xin lỗi.” Trịnh Trúc Nghĩa cay đắng đến mức không nói lên lời, anh cũng không phản bác lại. Anh quả thật rất ích kỷ, không nagij ép buộc lí trí của cô để thỏa mãn du͙© vọиɠ của bản thân.
“Xin lỗi còn có tác dụng gì nữa? Trịnh Trúc Nghĩa, em sẽ không buông tha cho anh!”
Cố Thiển Thiển nói xong liền chạy đi, một hơi chạy đến một góc màTrịnh Trúc Nghĩa không nhìn thấy, nhịn không được che lại mặt khóc. Trịnh Trúc Nghĩa , bị rất nghiêm trọng thương, anh ấy vừa mới nói không cần cô nữa.
Ơ, chính người này đã khiến cô trở nên bất thường, bây giờ lại không cần cô nữa?
Con người này… làm sao có thể ích kỷ như vậy được cơ chứ?

Bình luận

Để lại bình luận