Chương 101

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 101

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Anh hai……”

Cô nhịn không được mà nức nở một tiếng, mỗi lần cô thoải mái sẽ theo phản xạ mà gọi anh hai, chính cô cũng không ý thức được điều đó.

Diệp Nam Phong nhấn mạnh: “Anh không còn là anh trai em nữa. Chi Chi gọi tên anh đi.”

Diệp Chi cố gắng để mình không phát ra những âm thanh khác: “Diệp… Nam Phong…”

“Lại thêm lần nữa.”

“Diệp Nam Phong…”

“Chi Chi, tiếp tục…”

Hai người lắng nghe hơi thở gấp gáp của nhau, tiếng gọi của Diệp Chi càng lúc càng nhỏ, sau vài tiếng gọi, cô thậm chí còn quên mất mình đang gọi tên anh hay đang thở hổn hển.

Cô không có nhiều kinh nghiệm làm việc đó, không giống như anh trai có thể nhanh chóng đưa cô lên đỉnh và giữ ở đó rất lâu. Nhưng cảm giác tự làm cũng không đến nỗi, cô mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói của Diệp Nam Phong: “Chi Chi… em có thể di chuyển nhanh hơn…”

Diệp Chi ngoan ngoãn di chuyển tay nhanh hơn, xoa xoa âm vật của mình, cảm giác vốn đang treo ở đó đột nhiên bắt đầu có sự đột phá, đạt đến một cấp độ khác, khiến cô bất ngờ lên đến cao trào.

“Ha… a… a…”

Màn hình điện thoại của cô rung lên, bên tai đồng thời cũng truyền đến tiếng gầm nhẹ của Diệp Nam Phong. Cách màn hình điện thoại, Diệp Chi có cảm giác như mình và anh trai cùng nhau đạt đến cao trào.

Tiếng thở dốc của cô dần dần dịu lại, Diệp Chi cảm nhận được sự ẩm ướt giữa hai chân mới ý thức được mình vừa làm gì.

Cô thực sự đã làm theo sự dẫn dắt của anh trai và làm ra loại chuyện này!

Diệp Chi hoảng sợ cúp máy, che đôi má nóng bừng và nghĩ xem vì sao mình lại đi đến bước này.

Đó là anh trai của mình…

Không, anh ấy nói, anh không còn là anh trai của cô nữa.

Bị anh dạy dỗ lâu như vậy, thân thể của cô từ sớm đã quen với việc bị Diệp Nam Phong điều khiển, cô tự mình làm điều đó mà không hề nhận ra.

Tiêu gia nhận Diệp Chi trở về, nhưng họ không thích cô quá thân thiết với nhà họ Diệp. Diệp Chi đương nhiên cũng bị tước quyền làm việc ở chỗ ba mẹ. Cô nghĩ đến việc ông lão vừa mới qua đời nên cũng không muốn tranh cãi, chỉ dự định năm sau sẽ liên lạc lại với ba mẹ.

Dù sao thì công ty cũng là cầu nối duy nhất giữa cô và nhà họ Diệp.

Không có công việc bận rộn, cộng thêm ở trong căn biệt thự trống rỗng, trong đầu cô bây giờ đều là nội dung cuộc gọi video với anh trai tối qua.

Khi gặp lại, Diệp Nam Phong vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, còn Diệp Chi thì cúi đầu, đến nhìn còn không dám nhìn anh chứ đừng nói đến việc giải thích chuyện tối qua.

Nhưng ngực cô hiện tại rất trướng, cô không thể không đối mặt với vấn đề này. Việc kiên trì duy nhất mà cô đã làm có lẽ là từ chối lời đề nghị nằm trên giường của Diệp Nam Phong, thay vào đó chọn ngồi trên sô pha và ngại ngùng kéo vạt áo của mình lên.

Diệp Nam Phong đột nhiên hỏi chuyện cô: “Đêm giao thừa em có thể về nhà ăn tối không?”

“A?” Tất cả sự chú ý của Diệp Chi đều đã đổ dồn vào bàn tay đang tiến lại gần của anh trai, lúc này cô đành phải phân tâm, trả lời anh: “Em không biết, bọn họ chưa nói.”

Diệp Nam Phong hiếm khi oán giận: “Bọn họ thực sự đang kiểm soát em. Họ yêu cầu em làm cái này làm cái kia, nhưng lại để em một mình ở nơi này.”

Diệp Chi không cho là đúng: “Em cũng quen rồi.”

Trong sự so sánh này, rất khó để nói rằng Diệp Nam Phong có tốt hơn hay không.

“Có phải em luôn có thói quen ở một mình không?”

Diệp Chi im lặng, không trả lời vấn đề này.

Cô không thích ở một mình, thậm chí còn ghét hơn cả việc bị anh trai khống chế.

Đang suy nghĩ, ngực cô bỗng nhiên bị một đôi bàn tay ấm áp ôm lấy, Diệp Chi khẽ thở dài một hơi, nắm lấy cổ tay Diệp Nam Phong.

Rồi sau đó ngượng ngùng buông ra.

Diệp Nam Phong tiếp tục chuyển hướng sự chú ý của cô: “Mặc kệ em có về ăn hay không, mẹ cũng sẽ nấu món mà em thích ăn nhất. Những năm trước cũng như vậy, mẹ không hỏi anh có thích ăn món nào không mà chỉ hỏi em.”

Không phải vì cô rời đi rồi mẹ mới quan tâm, mà những điều trước đây cô coi là đương nhiên, giờ nghĩ lại mới thấy quý giá đến chừng nào.

Bình luận (0)

Để lại bình luận