Chương 101

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 101

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Quá Khứ Đau Thương Và Lời Bộc Bạch Của Anh Trai

Lương lão gia tử bật cười thành tiếng: “Có anh trai cháu trông chừng rồi, cháu còn sợ người nhà mình đi lạc hay sao?”
“Sao có thể chứ ạ.” Trao cho Tô Yểu một ánh mắt trấn an, nhận được sự đáp lại anh mới đứng dậy, cùng Lương lão gia tử rời khỏi phòng khách.

Phòng khách chỉ còn lại Tô Yểu và Lương Sở Thương. Nói thật lòng, so với Lương lão gia tử, Tô Yểu càng sợ Lương Sở Thương hơn. Kể cả khi anh ta đang cười, cô cũng không dám lơ là cảnh giác. “Không cần căng thẳng.” Lương Sở Thương nhìn ra sự gượng gạo của cô, “Đi thôi, anh dẫn em dâu đi dạo quanh một vòng.”

“À, vâng ạ.” Tô Yểu chậm mất hai nhịp mới đuổi kịp. Trực giác mách bảo cô, Lương Sở Thương có chuyện muốn nói với cô. Về Lương Sở Uyên.

Nhà cũ rất rộng, sân vườn thoáng đãng. Tô Yểu dừng lại trước mấy cây bạch quả cổ thụ, bất giác thất thần. Cô nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi với Lương Sở Thương.

Lương Sở Thương hỏi cô: “Em cảm thấy Sở Uyên thế nào?”
Thế nào ư? Ôn nhu, chu đáo, bao dung… Rất nhiều mỹ từ đều có thể dùng để hình dung anh. Tô Yểu định trả lời như vậy nhưng lại không thể thốt ra lời nào. Cô mơ hồ đoán được Lương Sở Thương muốn nói gì, nhưng lại có chút không muốn thừa nhận. Lúc trước, khi hai người giao tiếp hoàn toàn dựa vào ánh mắt, cô từng thoáng thấy được một vài suy nghĩ u ám. Chỉ là Lương Sở Uyên che giấu rất nhanh, âm thanh bên tai chỉ lướt qua trong khoảnh khắc, nhưng lại đọng lại không ít cảm xúc tiêu cực và bí bách. Anh không muốn nói, cô cũng liền lựa chọn làm như không thấy.

Lương Sở Thương thấy cô im lặng, cũng nhìn ra sự giãy giụa trong mắt cô. Anh ta nói thẳng không kiêng dè: “Em có thể nghe được suy nghĩ trong lòng Sở Uyên, hẳn là có thể đoán được điều gì đó, đúng không?”
Tô Yểu hơi mở to mắt, theo bản năng lùi lại một bước, không tỏ thái độ.

“Em đừng sợ.” Lương Sở Thương cười cười, “Sở Uyên vì em mà đã làm rất nhiều việc. Những vấn đề tâm lý đó, nó đã khắc phục gần như hoàn toàn rồi, em hẳn là cũng cảm nhận được.”
Tô Yểu chần chừ gật đầu. Đúng vậy, ngoại trừ những lúc hoàn toàn thả lỏng, Lương Sở Uyên vẫn luôn che giấu mặt tối của mình rất tốt.

Lương Sở Thương lại mở miệng lần nữa, giọng nói như chìm vào hồi ức, lại giống như đang kể một câu chuyện xưa cũ, rất thấp, không nghe ra cảm xúc gì, nhưng Tô Yểu lại cảm thấy, anh ta đang tự trách. Nếu không phải có anh ta, có lẽ Lương Sở Uyên sẽ không sớm từ bỏ việc điều trị như vậy.

Năm Lương Sở Uyên bảy tuổi chính thức bị gửi ra nước ngoài, giống như một tù nhân bị lưu đày, gần mười năm trời chưa từng quay về. Bị nhốt trong tòa tháp ngà voi đó, cái gì cũng có, duy chỉ thiếu vắng sự bầu bạn. Giáo viên và người hầu đến rồi lại đi, thay đổi hết lượt này đến lượt khác. Ngay cả Lương Sở Thương cũng không thể luôn ở bên cạnh anh. Suốt thời gian đó, anh luôn cô độc một mình.

Năm mười bốn tuổi ấy, cô giáo dạy tiếng Trung mới đến là một người rất hay cười, giọng nói cũng rất dễ nghe, trên người luôn thoang thoảng mùi hương thanh mát của chanh, ngây thơ mà tươi mới. Mỗi khi Lương Sở Uyên hoàn thành tốt bài tập, cô ta đều sẽ cười xoa đầu anh, khen anh thông minh, đáy mắt tràn đầy sự tán thưởng chân thành, không hề có chút nịnh nọt hay giả tạo nào. Khoảng thời gian đó, Lương Sở Uyên thích nhất là tiết học tiếng Trung.

Cho đến ngày sinh nhật mười lăm tuổi của anh, cô ta cởi bỏ quần áo ngay trước mặt anh, hỏi anh có muốn không. Dạ dày anh cuộn lên một trận, anh nhắm chặt mắt lại. Muốn nói “Đi ra ngoài” nhưng lại không thể thốt ra được chữ nào. Người phụ nữ kia dường như nắm được điểm yếu của anh, cơ thể trần trụi ngày càng áp sát, “Cậu xem, ngay cả từ chối cậu cũng không thể làm được.” Mùi chanh trước đây cảm thấy dễ chịu giờ đây lại trở nên tanh tưởi không chịu nổi. Lương Sở Uyên che miệng và mũi, đột nhiên mở mắt. Khi người phụ nữ kia hoàn toàn áp lên người, anh dùng một chân đá cô ta văng ra cạnh cửa.

Bình luận (0)

Để lại bình luận