Chương 101

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 101

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Khuynh Thành, chị chọc giận tôi, chị cứ muốn chết như vậy có phải không! Đây là cách chị trả thù tôi ? Tôi nói cho chị biết, chị thất bại! Chị chết tôi cũng chết, chị đi đâu tôi sẽ truy đuổi đến chân trời góc biển!”

Cô giống như đang xem kịch mà chê cười, “Tôi không đang trả thù cậu, là chính cậu muốn theo đuổi vĩnh sinh, giết chết ma nữ vô tội, đều là cậu tự làm tự chịu a, quỷ hút máu ngu xuẩn .”

Hắn thật muốn điên rồi, tiến lên bóp cổ cô muốn tát cô, đôi mắt đỏ lên cắn răng mở miệng, Khuynh Thành bắt đầu ho khan, cảm giác hít thở không thông làm sắc mặt cô đỏ bừng, hô hấp đứt đọan, thế mà đem hắn dọa sợ vội vàng buông ra tay, quỳ gối ở mép giường thất thần nhìn cô khụ.

Khôi Minh sợ hãi, hắn cực kỳ sợ , tay đều đang run rẩy, thanh âm mất khống chế mang theo khẩn cầu.

“Chị đừng chết Khuynh Thành, chị đừng chết, tôi vì chị vĩnh sinh, đều là vì n chị a! Chị chết đi tôi phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…”

Cô khụ quá dùng sức, nên ngay cả chuyện hắn đang nói gì cũng không nghe rõ, gian nan di chuyển thân mình bò đến mép giường, bả vai còn đang chảy máu, nôn ra máu màu đen , khụ đến mức nước mắt chảy ròng ròng, thân mình suy yếu đến mức sức lực nâng một ngón tay lên không không có.

Hốc mắt Khôi Minh ửng đỏ lên nhanh chóng đi ra ngoài, nhìn Vu Úy đứng ở cửa đứng , liền hướng về phía hắn rống to, “Tìm Vu Mã Tứ đến đây cho tôi, nhanh lên!”

Quỷ hút máu sống mấy trăm năm, so với hắn thì thuần thục hơn nhiều, nhưng khi nhìn đến tình huống của cô, hắn cũng là lần đầu tiên thấy.

“Ma nữ không dễ dàng sinh bệnh, phát bệnh cũng là muốn mệnh, cậu nói tôi trị thế nào? Tôi căn bản không trị được !.

Khôi Minh quỳ gối trên giường băng bó miệng vết thương trên vai cho cô , hai mắt đỏ bừng, VẬY MÀ xuống nước mắt lại rơi xuống từng giọt nện trên gương mặt đã lâm vào hôn mê của cô.

“Vậy anh nói cho tôi biết, tôi phải làm thế nào để chết!”

“Cậu mới ăn một cái trái tim liền muốn chết?” Vu Mã Tứ buồn cười, “Không có cách nào khác, cậu không chết được! Tôi đã nói với cậu, vĩnh sinh vốn dĩ chính là chuyện thống khổ , cậu vĩnh sinh là vì cô ấy, hiện tại cô muốn chết, cậu cũng không chết được!”

Động tác băng bó miệng vết thương của hắn dừng lại, Vu Mã Tứ nhìn người ngất xỉu trên giường , thật đáng buồn mà lắc đầu.

“Cô sinh bệnh, cũng là do bị cậu sống sờ sờ đùa chết, nhìn trạng thái này, sống không quá một tháng, tôi đã cảnh cáo cậu bao nhiêu lần xuống tay nhẹ chút, cậu cho rằng ma nữ trường sinh bất lão là có thể tùy tiện chơi sao?”

“Cút.”

Thanh âm hắn âm trầm , quay đầu hướng về phía Vu Mã Tứ tức giận rống to, “Cút đi, cút cho tôi… đi ra ngoài!”

Vu Mã Tứ cau mày nhìn hắn một cái, không nói cái gì, xoay người đi ra ngoài.

Vu Úy đứng ở cửa nghe được động tĩnh bên trong, mặt không biểu tình, trên mặt không có một tia kinh ngạc, Vu Mã Tứ đi ra, đóng cửa lại sau đó vỗ vỗ bờ vai của hắn.

“Cậu không làm sai gì hết, tìm nơi trốn một thời gian, hắn không có ai để phát tiết có khả năng sẽ nhằm về cậu , bảo vệ tốt cho mình.”

Hắn cúi đầu nói, “Được.”

Hắn ghé vào mép giường, vẫn luôn gắt gao nắm lấy tay cô, Khuynh Thành– khụ– đến mức thần chí không rõ, đôi mắt không mở ra nổi chìm trong hôn mê , tiếng hít thở càng ngày càng bạc nhược, hắn sợ hãi giây tiếp theo cô liền tắt thở, trong nháy mắt sẽ không còn nghe được tiếng hô hấp của cô được nữa.

Dùng sức muốn đem cô đẩy tỉnh.

“Khuynh Thành, chị đừng làm tôi sợ, Khuynh Thành!”

Khôi Minh sợ hãi nắm chặt ngón tay mảnh khảnh của cô , biên độ đong đưa thân thể cô càng lúc càng lớn, “Khuynh Thành tỉnh lại a, chị tỉnh tỉnh a!”

Cô chậm rãi mở mắt, chỉ nhìn thấy thần sắc hắn bỗng nhiên hơi thả lỏng , hai mắt mỏi mệt biểu lộ buồn ngủ, nỗ lực muốn rút tay mình về nhưng hắn lại nắm càng chặt.

Bình luận (0)

Để lại bình luận