Chương 101

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 101

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Nếu đổi lại là em, em có cho người từng làm hại mình đến mức thê thảm một cơ hội hay không?” Anh hỏi, giọng điệu có chút dò xét.

“Sẽ cho.” Cô đáp lại ngay tức khắc, ánh mắt ánh lên vẻ kiên định, cô niềm nở nhìn người kia: “Anh quên mất em đã từng suýt chết vì ai rồi sao? Em cũng chưa từng nghĩ rằng bản thân mình lại có ngày có thể chung sống hòa thuận với người mà mình từng căm hận đến thấu xương thấu tủy như vậy. Giang Vũ à, ông bà ta ngày xưa nói quả thật không sai chút nào, ghét của nào thì trời lại trao đúng của đó.”

“Ừ thì người đó cũng đáng ghét thật đấy, nhưng cũng không đến mức khó ưa tới nỗi không muốn nhìn mặt. Dù sao thì năm đó cô gái ấy cũng đã vì anh mà phải đánh đổi đi tất cả, sống một cuộc sống chật vật lay lắt suốt cả 5 năm trời, đó cũng coi như là một cái giá khá đắt mà cô ấy phải trả rồi.” Anh nói thêm, giọng điệu có chút chua xót.

Cảnh quay cuối cùng cũng đã hạ màn, chính thức đóng máy bộ phim. Vừa đúng vào lúc ngoài trời bắt đầu lất phất rơi xuống những hạt tuyết đầu mùa trắng xóa. Tiếng pháo hoa rộn rã vang vọng khắp cả bầu trời đêm tĩnh lặng, làm cho ai nấy có mặt ở đó cũng đều phải trố mắt kinh ngạc mà nhìn lên. Pháo hoa thường chỉ được phép bắn vào những dịp lễ lớn trong năm, còn lại thì đều phải là do các doanh nghiệp lớn đăng ký giấy cấp phép trước đó. Nhưng việc bắn pháo hoa vào lúc nửa đêm như thế này, ngoại trừ mục đích cá nhân ra thì thật sự không còn lý do gì khác để người ta phải suy nghĩ thêm nữa.

Sau một màn trình diễn pháo hoa đẹp mắt mãn nhãn người xem, hàng trăm chiếc drone light (máy bay không người lái có gắn đèn) lần lượt bay lên bầu trời đêm, chúng từ từ xếp thành những hình ảnh đẹp mắt khác nhau. Mãi cho đến khi từng chiếc máy bay nhỏ bé phát sáng ấy xếp thành những dòng chữ ý nghĩa, Lục Hiểu Dư mới ngỡ ngàng mà nhìn xuống dưới mặt đất.

Khoảnh khắc cô vừa cúi đầu xuống, người đàn ông mà cô ngày đêm mong nhớ đã chễm chệ nằm gọn trong tầm mắt cô. Hắn đứng đó, dáng vẻ tiêu sái, phong trần, vẻ đẹp trai nam tính của hắn như hút hết mọi ánh nhìn xung quanh.

Không còn là bộ dạng cà lơ cà phất thường ngày nữa, hắn của ngày hôm nay trông thật điềm đạm, thậm chí còn tỏ ra nghiêm túc hơn mọi lần rất nhiều. Nếu không muốn nói là giống hệt như những ngày đầu hai người mới gặp gỡ, thì chính là thứ ánh mắt lạnh lùng không hề để bất cứ ai vào trong tâm trí. Có điều, ẩn giấu sâu bên trong đôi mắt sâu thẳm đó, lại chính là sự dịu dàng, ôn nhu nhất thế gian. Và thứ đó… chỉ dành riêng cho một mình cô mà thôi.

“Khuya như vậy rồi không ở nhà mà ngủ đi, còn chạy đến đây để làm gì?” Cô hỏi, giọng điệu có chút trách móc nhưng lại ẩn chứa sự quan tâm.

“Đến đây để tìm em làm loạn chứ còn làm gì nữa.” Tống Ngụy đưa bó hoa tulip tươi thắm cho cô: “Với tư cách là nhà đầu tư chính của bộ phim, xin chúc mừng cô Lục đã hoàn thành xuất sắc vai diễn và đóng máy thành công tốt đẹp. Nhưng với tư cách là bạn trai của em, thì thời gian vừa qua đã vất vả cho em nhiều rồi.”

Lục Hiểu Dư nhận lấy bó hoa từ tay hắn, đến cùng vẫn không thể hiểu nổi hắn đang có ý đồ gì trong đầu. Cô gượng gạo nhìn hắn:

“Anh… hôm nay bị làm sao vậy? Khi không lại đứng ở đây… nói ra mấy câu sến súa này…”

“Cà chớn nhiều rồi thì cũng phải được một lần nghiêm túc chứ?” Hắn nhướng mày lên, khoanh hai tay trước ngực nhìn cô gái nhỏ của mình: “Dư Dư, chúng ta đã quen biết nhau được bao lâu rồi? Em còn nhớ hay không?”

“… Chưa đầy một năm mà.” Cô đáp, giọng có chút ngập ngừng.

“Bậy rồi. Là 3 năm 4 tháng.” Hắn đính chính lại ngay lập tức, còn nói thêm: “Lần đầu tiên anh gặp em, nếu nói là không hề rung động chút nào thì chính là đang lừa mình dối người. Anh đúng là có rung động thật nhưng không nhiều, không đủ để có thể níu kéo em ở lại vào thời điểm đó. Nhưng sau lần gặp gỡ thứ hai của chúng ta, anh biết chắc chắn rằng mình không thể nào dứt ra khỏi em được nữa rồi…”

“Nhưng mà anh từng nói nếu anh yêu tôi thì anh sẽ làm chó mà.” Cô cắt ngang lời hắn, nhắc lại lời thề độc năm xưa.

“Gâu! Anh ‘gâu gâu’ như vậy là được rồi chứ gì?” Thứ phụ nữ chết tiệt này, lúc nào cũng biết cách làm gián đoạn mạch cảm xúc của hắn…

Tống Ngụy nhìn cô gái nhỏ đang tủm tỉm cười với đôi mắt ướt đẫm long lanh, cơ mặt hắn cũng vì thế mà giãn nở ra thêm mấy phần.

“Biết anh định nói gì rồi đúng không?” Hắn hỏi, giọng điệu đầy ẩn ý.

“Anh muốn nói gì thì làm sao mà tôi biết được chứ…” Lục Hiểu Dư đỏ mặt ngượng ngùng, cô nhìn người đàn ông đang từ tốn quỳ một chân xuống ngay trước mặt mình. Cảm xúc trong lòng cô càng thêm phần hỗn độn trào dâng mãnh liệt.

Từng chiếc drone light trên bầu trời bắt đầu thư thả rơi xuống mặt đất, tựa hồ như những ánh sao băng đang rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo nên một khung cảnh đẹp mắt không sao có thể diễn tả thành lời được. Tống Ngụy quỳ một chân xuống nền đất lạnh lẽo, trong tay hắn cầm một chiếc hộp nhung màu đen sang trọng. Chiếc nhẫn kim cương nằm bên trong tuy không quá cầu kỳ về kiểu dáng, nhưng ai nấy có mặt ở đó đều biết rõ giá trị của nó lại nằm ở hàng thượng đẳng xa xỉ.

Người đàn ông khẽ “e hèm” vài tiếng để lấy lại bình tĩnh, không hiểu vì lý do gì mà đầu óc hắn lúc này lại trở nên căng thẳng tột độ. Cũng đâu phải là hắn chưa từng đứng trước mặt nhiều người để nói lời yêu thương với cô, hắn cần gì phải hồi hộp đến mức này cơ chứ?

“Anh định cứ quỳ ở dưới đó mãi hay sao? Không định nói gì thêm à?” Cô hỏi, giọng điệu có chút trêu chọc.

“Lục Hiểu Dư, anh luôn tôn trọng mọi quyết định của em, anh sẽ đợi cho đến khi nào em kiếm đủ số tiền để trả hết nợ nần của mình. Nhưng mà…”

“Nhưng mà sao?” Cô ngồi xổm xuống, trực tiếp đối diện với hắn: “Anh muốn tôi cho anh một danh phận đàng hoàng? Vẫn còn sợ tôi sẽ bỏ rơi anh à? Tôi nào có nhẫn tâm đến như vậy chứ?”

“Không phải em thì là ai đây? Còn ai khác nữa…” Đồng tử người đàn ông giãn nở hết cỡ, hắn bàng hoàng trước cái hôn đầy bất ngờ của cô, nhưng rất nhanh sau đó lại đắm chìm vào trong sự ngọt ngào của đôi môi ấy.

Lục Hiểu Dư bá vai hắn thật chặt, nồng nhiệt khóa môi người đàn ông ngay trước mặt đông đảo mọi người. Cô chưa từng nghĩ rằng bản thân mình lại có thể làm ra một chuyện đáng xấu hổ đến như vậy, nhưng nếu như cô không làm thế này, thì người đàn ông cứng đầu này của cô sẽ khóc rống lên mất thôi.

Nghĩ cũng thật là lạ, cái gì quý giá nhất cô cũng đều đã cho hắn hết cả rồi, hắn còn cần gì phải sốt sắng lên như vậy cơ chứ?

Đổi lại người nên cảm thấy sợ hãi ở đây phải là cô mới đúng. Diệp Tu Chân cứ luôn hăm he muốn tranh giành hắn với cô, cô còn chưa kịp hoảng sợ, thì hắn đã hoảng giùm cô luôn rồi là sao?

Cô từ từ rời khỏi cánh môi bạc của hắn, tiện tay cầm lấy chiếc hộp nhẫn nhung trên tay người đàn ông. Nhìn vào gương mặt nam nhân đang bị cô làm cho ngỡ ngàng đến mức ngây ngốc ra, cô không khỏi bật cười thành tiếng: “Cái hộp nhẫn này tôi tạm thời giữ lấy, đợi đến khi nào tôi kiếm đủ tiền sẽ trả lại cho anh sau. Còn về phần danh phận mà anh muốn, thì cái danh bạn gái của Tống tổng tôi đã sớm nhận được từ lâu rồi, không cần anh phải chiếu cố thêm nữa đâu. Phim cũng đã quay xong hết rồi, có muốn cùng tôi về nhà ngủ một giấc không?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận