Chương 101

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 101

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Tắm Chung
Phó Nhàn Linh chỉ biết bật cười bất lực, nhưng khóe môi thì cứ cong lên mãi.
Ăn cơm xong, cô đi tắm, còn cậu đi rửa bát. Chờ cô tắm xong, cậu cũng cởi quần áo chen vào, giữ cằm cô mà hôn ngấu nghiến.
Cậu ngậm lấy môi cô, thì thầm: “Chị, tắm giúp tôi đi.”
Màn “tắm giúp” này thường kéo dài từ nửa tiếng đến một tiếng. Nếu tối đó Vu Hướng Tây phải đi làm, họ sẽ làm nhanh trong nửa giờ. Còn nếu cậu không bận, thời gian sẽ kéo dài vô tận, cho đến khi Phó Nhàn Linh khóc lóc cầu xin tha.
Đêm vẫn còn rất dài.
Tết Trung Thu, Phó Nhàn Linh đưa Vu Hướng Tây về nhà ba mẹ, coi như ra mắt chính thức. Hôm đó Thôi Hiểu cũng đưa Hồ Dương đến ăn chực. Thôi Hiểu đã tìm Hồ Dương ba lần trong một tháng qua, còn mua hẳn một căn nhà nghỉ dưỡng gần chỗ anh làm, mời cả mẹ anh đến ở. Bà Hồ không đồng ý, nhưng thấy hai người cứ chạy qua chạy lại mệt mỏi, cuối cùng bà cũng dọn vào, còn đuổi Hồ Dương ra ngoài, bảo phòng không đủ, anh tự tìm chỗ khác mà ở.
Thế là Hồ Dương dọn đến ở chung với Thôi Hiểu. Hai người cãi nhau như cơm bữa. Thôi Hiểu tức giận là động thủ, nhưng Hồ Dương sức trâu, không bao giờ đánh lại cô, chỉ sợ lỡ tay làm cô bị thương. Nhân viên của Thôi Hiểu thỉnh thoảng lại thấy Hồ Dương mặt mũi bầm dập, cổ đầy dấu răng đi làm cùng sếp.
Tính cô nóng như lửa , nhưng chỉ cần Hồ Dương chạm vào người, cô lập tức biến thành con mèo hoang được thuần hóa, ngoan ngoãn rúc vào lòng anh. Trợ lý Tiểu Phương theo cô ba năm, lần đầu thấy cảnh này cũng sốc nặng.
Hồ Dương không thích nói nhiều, nhưng việc nặng trong bếp anh đều làm hết. Vu Hướng Tây cũng vào bếp giúp rửa rau. Cậu cẩn thận, dịu dàng, giúp Phó Nhàn Linh buộc tóc, thắt lại tạp dề cho mẹ Phó, thậm chí còn tỉ mỉ xếp lại đôi giày ba Phó để ngược.
Thôi Hiểu và ba Phó thì ngồi phòng khách cắn hạt dưa, chém gió. Một lúc không thấy Hồ Dương, cô nàng gọi lớn: “Hồ Dương anh làm gì đấy!”
Hồ Dương không trả lời, rửa tay sạch sẽ rồi đi ra, ngồi xuống bên cạnh, lẳng lặng bóc hạt dưa cho Thôi Hiểu. Anh đưa cho cô: “Miệng khô hết rồi, đừng ăn nữa.”
Thôi Hiểu lập tức nghe lời , cầm cốc nước của anh uống vài ngụm, rồi nằm ườn ra sofa như bà hoàng.
Phó Nhàn Linh bưng món chính ra , Vu Hướng Tây vội ngăn lại, vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô: “Để tôi làm là được.”
“Để tôi đi.” Cô cầm theo khăn lót tay. “Như vậy sẽ không nóng nữa.”
Vu Hướng Tây giật lấy cái khăn: “Chị, hình như quên hôm qua ngón tay bị bỏng rồi.”
Mặt Phó Nhàn Linh đỏ bừng. Tối qua cô lỡ tay bị bỏng, chàng trai lập tức nắm tay cô xả nước lạnh mấy phút, rồi còn ngậm ngón tay cô mút hồi lâu. Anh mút đến mức xương cốt cô tê dại, mút đến ướt cả người, lúc đó mới chịu buông ra. Giờ trên ngón tay cô vẫn còn dán băng cá nhân.
Vu Hướng Tây đưa tay bưng đồ ăn, bỗng nhiên kêu “A” một tiếng.
Phó Nhàn Linh giật nảy mình, vội nắm tay cậu: “Có phải bị bỏng rồi không? Nhanh, xả nước lạnh!” Cô mở vòi nước, nắm chặt tay cậu. “Bỏng ở đâu? Ngón trỏ sao?”
Vu Hướng Tây tựa đầu lên vai cô, cười khúc khích.
Phó Nhàn Linh lúc này mới biết bị lừa, cô tức giận đánh cậu: “Vu Hướng Tây!”
“Chị, tôi sai rồi.” Cậu cười toe toét, lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu.
Phó Nhàn Linh chẳng giận nổi nữa. Cô mím môi, bị cậu ôm vào lòng, dỗ dành: “Chị ơi tôi sai rồi, đừng giận… Tôi sai rồi, tôi sai rồi mà, chị.”
Cô không nhịn được, khóe miệng cong lên, dùng đôi tay ướt nhẹp bôi lên mặt cậu: “Lần sau còn gạt tôi, cậu liền…”
“Liền thế nào?” Cậu vẫn cười, mí mắt ướt nước, làm nổi bật cặp mắt sáng long lanh.
Phó Nhàn Linh không nỡ nói lời tàn nhẫn, lại còn bị vẻ đẹp trai của cậu làm cho mê muội. Cô quay mặt đi: “Còn chưa nghĩ ra, nghĩ kỹ rồi sẽ trừng phạt cậu sau.”
Vu Hướng Tây ôm cô chặt hơn, cúi đầu hôn lên môi cô.
Phó Nhàn Linh ngẩng đầu, bắt gặp hai cái đầu đang lấp ló ở cửa bếp: Thôi Hiểu và mẹ Phó.
Cô vội đẩy Vu Hướng Tây ra, cầm khăn mặt, giả vờ bình tĩnh bưng đồ ăn ra ngoài.
Thôi Hiểu ho nhẹ một tiếng, nhại lại giọng Phó Nhàn Linh: “Lần sau lại gạt tôi, cậu liền… cậu liền…”
Phó Nhàn Linh trừng mắt: “Thôi Hiểu!”
Thôi Hiểu giả vờ vô tội: “Ừm, sao vậy chị?”
Phó Nhàn Linh: “…”
Bữa cơm diễn ra vui vẻ. Sau đó, họ kéo nhau qua nhà Thôi Hiểu làm khách, ba mẹ Thôi Hiểu cũng dúi cho mỗi người một phong bì đỏ dày cộp. Mẹ Thôi cũng không ý kiến gì về Hồ Dương, chỉ khuyên anh nhẫn nhịn Thôi Hiểu, bảo tính nó nóng , bà còn hứa cho anh hai căn nhà để cưới cô. Thôi Hiểu chưa đợi bà nói hết đã kéo Hồ Dương chuồn mất.
________________

Bình luận

Để lại bình luận