Chương 101

Cả hai huyệt đều hoàn toàn mềm nhũn.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dày đặc bị lưu lại ở chỗ sâu nhất của thân thể, từ bên ngoài không thể nhìn thấy một giọt màu trắng nào. Nhưng chất nhầy lúc làʍ t̠ìиɦ lúc trước đã dính đầy chân, thấm ướt hoàn toàn cặp mông trắng nõn. Thiếu niên nhắm mắt lại, thở hổn hển để làm dịu đi sự mệt mỏi do tìиɧ ɖu͙© gây ra. Cực hạn cao trào làm cho cả người cậu mồ hôi đầm đìa, thoải mái đến mệt mỏi không nhấc nổi một ngón tay.
Tần Lệ còn đang ôm cậu, hôn lên mặt, vành tai, xương quai xanh và đầṳ ѵú.
Đưa ra sự dịu dàng vuốt ve cho trận tìиɧ ɖu͙© này.
Bọn họ tứ chi giao triền, không có bất kỳ mảnh vải nào bao trùm, rõ ràng là làm chuyện dâʍ đãиɠ nhất, nhưng lúc này lại lộ ra vẻ dịu dàng, tình cảm. Thẩm Kinh Niên hừ nhẹ một tiếng, lại cuộn mình vào trong ngực Tần Lệ, ngón cái nhẹ nhàng ôm lấy tay đối phương.
“Tắm rửa?”
“Không cần…” Giọng nói của cậu bởi vì rêи ɾỉ mà khàn khàn, hiếm thấy không yêu cầu hắn tẩy sạch thân thể, “Ôm em, em muốn ngủ một lát.”
“Nhưng A Niên không thích cảm giác dính dính.”
Ngón tay thiếu niên lại ngoắc ngoắc, rốt cục hơi mở mắt, nghiêm túc nói: “Nhưng nếu tắm rửa, xác suất có hài tử là nhỏ.”
Hô hấp Tần Lệ hơi dừng lại, sau đó cúi đầu lại cùng A Niên của mình hôn sâu.
Không thể tự kiểm soát.
Nếu thực sự có thể có một đứa con …
Thật là một điều tốt.
Cho dù đó cũng chỉ là một đoàn số liệu, đó cũng là đứa nhỏ thuộc về hắn và A Niên.
Thẩm Kinh Niên lại không nghĩ nhiều như vậy, đã dựa vào trong lòng nam nhân dần dần hô hấp vững vàng.
Tần Lệ thì không cần ngủ, duy trì tư thế ôm thiếu niên, lại một lần nữa tiến vào nơi chỉ có hắn mới có thể đến.
Sau khi theo dõi bản chất của toàn bộ không gian X, hắn đã không còn đặt tinh lực ở trên người người chơi kia nữa, bởi vì đó cũng chỉ là cùng một đoàn số liệu giống như bọn họ mà thôi, căn bản không có gì khác biệt với NPC. Mà mỗi một cốt truyện, thậm chí không gian X mà bọn họ đang ở cũng chỉ là cảnh tượng và cốt truyện do “chủ não” mô phỏng ra, nghiên cứu sâu cũng chỉ là hỗn hợp 0 và 1.
Mục tiêu của hắn bây giờ, chỉ có một.
Bộ não chính.
Tần Lệ chăm chú nhìn chùm ánh sáng màu trắng trước mặt mình, nó rất lớn, không ngừng phun ra quả cầu dữ liệu ra thế giới bên ngoài, tùy tiện một khối có thể là một cốt truyện hoặc một nhân vật người chơi mới ——
Một lần nữa, hắn đưa tay ra.
Lại một lần nữa thử xâm lấn, khống chế, dùng lực lượng của mình đi ngược lại chiếm lĩnh đối phương ——
Cơn đau vẫn như mọi khi.
Hai đoàn số liệu đối xung, bàn tay của hắn rất nhanh liền bắt đầu biến mất, lộ ra cơ bắp đỏ tươi phía dưới, sau đó lại đến xương trắng. Toàn bộ cánh tay đều đã thăm dò vào trong đó, Tần Lệ phảng phất như không cảm giác được đau đớn, vẫn mặt không chút thay đổi mò mẫm trong đoàn ánh sáng màu trắng. Nhìn từ bên ngoài, toàn bộ cụm ánh sáng trắng cực kỳ ôn hòa, trơn tru và tròn trịa khi phun ra dữ liệu, nhưng bên trong thì tràn ngập dòng dữ liệu, một khi phát hiện có sự xâm nhập bất thường, nó sẽ lập tức bắt đầu phản kháng.
Nhưng Tần Lệ vẫn bắt được.
Hắn bắt được một cái gì đó giống như xiềng xích, hoặc là một trong những sợi khung xương của toàn bộ nhóm ánh sáng, sau đó hung hăng kéo ra ngoài, toàn bộ bàn tay đã chỉ còn lại xương trắng trong lòng bàn tay.
Ngay cả năm ngón tay cũng đã biến mất.
Nhưng lần này, hắn thu được không còn là mảnh vụn số liệu nữa, mà là một đoạn dữ liệu gốc ghi lại quy tắc trò chơi——
“IF player=N<1000
New player=Randomize”
“Every 14 days Select script from database,
Run automatically”
(“IF player = N 1000
Người chơi mới = Ngẫu nhiên hóa ”
“Cứ sau 14 ngày chọn cốt truyện từ cơ sở dữ liệu,
Chạy tự động)
Bàn tay Tần Lệ một lần nữa tái tạo xương và cơ bắp.
Hắn biết làm thế nào để sửa chữa bản thân, trong thế giới của tất cả mọi thứ là dữ liệu, chỉ cần tạo ra dữ liệu mới có thể bù đắp cho những thiếu sót này. Nhưng điều mà hắn không cách nào lay động chính là “quy tắc” trong lòng bàn tay.
Hắn có thể nắm trong tay cốt truyện, hắn có thể phụ thân vào bất kỳ người chơi hoặc NPC nào, nhưng hắn lại không cách nào ngăn cản cứ cách 14 ngày mở cốt truyện ra, không thể để cho X không gian dựa theo tâm ý của hắn sinh ra sinh mệnh mới…
Nam nhân mặt không chút thay đổi, nhưng lại mạnh mẽ phá vỡ quy tắc xiềng xích trong tay.
Quy tắc trong tay đã bị nghiền nát, nhưng chủ não lại có năng lực tự động chữa trị giống như hắn. Tựa như tay hắn có thể lần thứ hai tái tạo, chủ não cũng có thể một lần nữa bù đắp một khối quy tắc khuyết điểm này, tiếp tục vận hành trôi chảy không gợn sóng.
Trừ khi…
Tần Lệ nâng đôi mắt lên, chăm chú nhìn trung tâm của đoàn quang cầu kia.
Trừ phi hắn phá hủy chủ não nhiều đến mức không thể chữa trị.
Dữ liệu của Thẩm Kinh Niên vẫn luôn được bảo vệ an toàn trong trái tim của Tần Lệ.
Đoàn số liệu rất nhu hòa, tản ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, khi trôi nổi trong ngực thì hơi đung đưa giống như hơi thở, chỉ cần Tần Lệ phân tán ý thức qua một chút, là có thể nhìn thấy A Niên của hắn đang mơ như thế nào. Hắn áp lòng bàn tay vào ngực, năm ngón tay nhanh chóng trở lại như cũ, không có bất kỳ dấu vết nào bị nuốt vào. Mà một đoàn số liệu trong ngực hắn lại vô thức dán chặt một chút, giống như là đang thân mật với hắn vậy.
“A Niên, chúng ta sẽ ra ngoài.”
Tần Lệ khẽ lẩm bẩm: “Anh sẽ dẫn em ra ngoài, sau đó cùng nhau trải qua những ngày bình thường nhất.”
Người khống chế không gian X, nguyện vọng sâu trong nội tâm lại đặc biệt đơn giản.
Trên giường, Thẩm Kinh Niên rõ ràng đang ngủ say, lại không biết tại sao lại hừ nhẹ một tiếng, giống như là đáp lại vậy.
Tìиɧ ɖu͙© nồng nhiệt khiến lần này cậu ngủ rất thoải mái, khi cậu mở mắt ra, còn sửng sốt một lát. Tần Lệ ôm lấy cậu lập tức giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc người yêu, sau đó cúi đầu hôn đôi mắt lo âu của cậu ——
“A Niên.”
“Ừ…” Thẩm Kinh Niên cúi đầu lên tiếng, vùi mặt vào cổ Tần Lệ cọ xát qua lại.
“Em khát nước.”
Người đàn ông tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cậu, sau đó ôm người yêu ngồi dậy, đầu giường vốn trống rỗng trong nháy mắt xuất hiện một ly nước sạch. Hắn đưa cho A Niên của mình, Thẩm Kinh Niên cũng không cầm lấy, liền cầm tay hắn chậm rãi nuốt vào. Chiếc cổ trắng nõn nhô lên, yết hầu theo động tác lăn lên xuống. Rõ ràng động tác đơn giản như vậy, nhưng vẫn có một chút ham muốn vô cớ.
Cậu liếʍ liếʍ ly thủy tinh, rốt cục quay đầu nhìn Tần Lệ bên cạnh.
Tần Lệ ngay sau đó mυ”ŧ môi cậu, liếʍ sạch tất cả vết nước.
“A Niên muốn làm sao vượt qua kỳ hưởng lạc lần này?”
Thẩm Kinh Niên nheo mắt lại, cũng không có bao nhiêu ý nghĩ đặc biệt. Cuộc sống lặp đi lặp lại trong cốt truyện và không gian X rất nhàm chán, cậu không thể giống như những người chơi điên cuồng tham gia vào mỗi trò chơi chiến đấu: “Đi phơi nắng.”
Những gì cậu muốn luôn luôn rất đơn giản: “Chúng ta đặt một bàn nhỏ trên boong tàu, đặt một số đồ ăn nhẹ và trà, ngồi bên nhau và tắm nắng.”
Tựa như đã từng ở trong hoa viên Thẩm gia vậy.
Tần Lệ rất hài lòng với sự an bài như vậy.
Hắn vui vẻ đồng ý, hơn nữa ngay cả điểm tâm cũng tính toán tự mình chuẩn bị, mà không phải trực tiếp thông qua số liệu chế tạo ra một đĩa bữa ăn tinh xảo nhưng không có linh hồn. Thẩm Kinh Niên mặc đồ ngủ ở nhà, giữa hai chân còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đậm chảy xuống. Tần Lệ cũng không làm chuyện ác liệt gì, chỉ rút khăn giấy, ôn nhu lại kiên nhẫn lau sạch miệng hoa và miệng cúc cho người yêu của mình.
Song huyệt được yêu thương thấu đáo còn sưng đỏ, hoa đế chạm một cái là có thể run rẩy. Toàn bộ hội âm đều bị thanh lý sạch sẽ, nam nhân cúi đầu, còn tiến lên cắn một miếng.
Hô hấp của Thẩm Kinh Niên thoáng dồn dập.
“Của anh.”
Tần Lệ khàn giọng nỉ non: “A Niên ở đây, là của anh.”
“Lát nữa, A Niên ăn điểm tâm, anh muốn ăn A Niên, được không?”
Huyệt non vừa mới được lau sạch sẽ, lại có chút ý tứ dính dính.
Cảm xúc không cách nào che dấu, Thẩm Kinh Niên cũng đã quen với cuộc sống tràn ngập du͙© vọиɠ tìиɧ ɖu͙© như vậy, rũ mắt đáp một tiếng. Người đàn ông được hứa hẹn lúc này mới buông cậu ra, trực tiếp ôm thiếu niên đi vào phòng tắm rửa mặt.
Kem đánh răng có vị bạc hà làm cho miệng thẩm Kinh Niên đều mang theo cảm giác mát mẻ, hôn lên vô cùng thoải mái. Cậu ngồi xuống bàn ăn, Tần Lệ bưng khay thức ăn đi ra, còn thêm một ly sữa ấm.
Nhìn thiếu niên của mình ăn cơm là một chuyện rất hưởng thụ.
Bữa cơm A Niên của hắn luôn đặc biệt tao nhã, giống như là trong xương cốt lộ ra, vô luận mặc loại quần áo gì cũng vậy. Thẩm Kinh Niên húp cháo, lại cắn một miếng bánh bao sữa trứng, nhân bên trong dính vào khóe môi, bị đầu lưỡi hồng nhuận nhẹ nhàng liếʍ đi.
Ánh mắt Tần Lệ thủy chung không di chuyển.
Hắn đã bắt đầu suy nghĩ, kế tiếp phải đến nếm thử hương vị A Niên như thế nào.

Bình luận

Để lại bình luận