Chương 102

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 102

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Khôi Minh cầu xin cô, “Đừng ngủ Khuynh Thành, cầu xin chị đừng ngủ được không.”

“Cậu là gì?” cô trào phúng nói, “Cậu là ai sao lại dám để cậu cầu xin tôi, tôi không phải là sủng vật của cậu sao? Sao lại quan tâm tôi như vậy làm gì.”

“Không phải sủng vật…”

Hắn nắm lấy tay cô, cúi đầu đặt ở trước trán , dùng sức ngửi lấy hương vị trên người cô , thanh âm khàn khàn , “Là vợ của tôi, vợ của tôi.”

“Đừng làm người khác ghê tởm !”

Vừa dứt lời, cô liền không ngừng ho khan lên, nằm thẳng ở trên giường –khụ khụ– càng ngày càng dùng sức, Khôi Minh vội vàng đem cô nâng dậy, Khuynh Thành dùng hết toàn lực đẩy hắn ra, ghé vào mép giường nôn ra máu màu đen.

Trận họ khan như vĩnh viễn không ngăn lại được, hắn chỉ biết đứng ở tại chỗ thất thần, tay vẫn còn duy trì tư thế giữ chặt cô , trong mắt toàn là mất mát, cúi đầu tóc mái rũ xuống, lông mi dày rậm che đậy cảm xúc.

Cô đã hai ngày không ăn cơm, cho dù là cái gì cũng không ăn, cho dù là đói cũng muốn đói chết, Khôi Minh quyết định tự mình nấu cơm cho cô.

Một giây khi hắn từ trong phòng đi ra, Khuynh Thành liền nâng thân thể gian nan rời giường, mặc quần áo đặt ở một bê, ngay cả xuống giường đi đường cũng đều trở thành việc vô cùng gian nan, trên chân tựa như xiềng xích nặng nề, vô cùng mỏi mệt bước từng bước một đi đến cửa.

Nắm lấy then cửa mở ra, trước cửa thế nhưng chỉ có con quỷ hút máu một mắt kia đứng .

Vu Úy rũ mắt hỏi, “Ngài muốn làm gì?”

“Anh ở chỗ này làm gì?”

“Tôi tới canh giữ ngài.”

Cửa hoàn toàn được mở ra, đỡ vách tường một bên hành lang chậm rãi bước đi.

“Ma nữ.”

Khuynh Thành cũng không quay đầu lại nói, “Tùy anh, muốn cùng liền cùng đi, không muốn cùng đi liền trở về báo cáo cho thiếu chủ của anh đi .”

Hắn không do dự, đi về phía trước đuổi kịp cô, “Ngài muốn đi nào?”

Không có câu trả lời, Vu Úy thức thời không hề dò hỏi nữa, dọc theo đường đi hắn vẫn duy trì khoảng cách, mặc dù cô đi đường nghiêng ngả lảo đảo, cũng nhịn xuống không tiến lên nâng đõ, vài lần muốn té ngã, hắn tay mắt lanh lẹ giữ chặt cánh tay cô.

Một đường xuống núi, đi đến thôn trang ở chân núi kia ,thời tiết đã là buổi chiều , gió nhẹ khô nóng, ánh sáng tà dương chói mắt, Vu Úy ở chợ mua được dù giấy, che ánh mặt trời chiếu xuống ở trên đỉnh đầu cô .

Con đường cô đi đã thực xa xôi, cho rằng cô vẫn luôn muốn cứ đi như vậy, nhưng thẳng đến khi đến bên một mảnh đất trồng rau hoa cải dầu thì ngừng lại.

Ánh mắt nhìn chằm chằm nhà trệt cách đó không xa , cô ngồi xuống trên tảng đá dưới cây hoa quế , cả người thực suy yếu, làn da trắng nõn như trong suốt, môi tái nhợt khẽ nhếch, hô hấp dồn dập, muốn ho khan lại mạnh mẽ chịu đựng thống khổ, che ngực lại thở dốc.

“Ngài có khỏe không?” Hắn dò hỏi.

“Tôi không tốt.” cô rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà ho khan ra tiếng, khụ đến tê tâm phế liệt, dùng sức nôn ra máu.

Trong đất trồng rau đột nhiên xuất hiện một người, vừa rồi còn đang khom lưng làm việc, giờ phút này lại ngẩng đầu, hướng tới hương truyền đén tiếng ho khan nhìn lại.

Đó là một người đàn ông, diện mạo ôn nhu, thậm chí phải nói là thêm chút ôn hòa, ánh mắt Khuynh Thành mệt mỏi đối diện với hắn, nước mắt nóng bỏng ở trong mắt đảo quanh, chảy ra.

Vu Úy thấy thế, không biết nên an ủi như thế nào , cúi đầu hỏi, “Có cần tôi gọi hắn lại đây không?”

“Đừng, đừngđê anh ấy lại đây.”

Cô cũng chỉ là muốn nhìn một chút, cách ở một nơi rất xa đi xem, đó là người cô cả đời ái mộ , trước khi chết ngóng nhìn thêm một lần, nhìn gương mặt kia, vô hạn ký ức chen chúc mà đến.

Người đàn ông bất quá nhìn là nhìn thoáng qua, lại tiếp tục cúi đầu làm việc, hoa cải dầu tươi tốt , lại một lần bao phủ thân ảnh hắn , Vu Úy dò hỏi.

Bình luận (0)

Để lại bình luận