Chương 102

Mạc Viễn quả thật giấu rấtkỹ, nhưng việc hắn cứ hoãn ngày đến thăm bà nội khiến Giang Khê nghi ngờ.
Đêm đó, cô đã mơ thấy một giấc mơ.
“Nội…”
Người bà hiền hậu từ tɾong làn khói trắng bước ra.
Giang Khê lẩm bẩm “Nội.”
Bà lão mỉm cười, dịu dàng nói với cô “Khê Khê, hãy sống thật tốt, hãy sống vì bản thân của mình.”
“Nội luôn dõi the0 con.”
“Nội… nội ơi, nội đi đâu vậy, đừng bỏ con lại mà.”
Giang Khê bừng tỉnh từ giấc mơ, hai mắt cô ướt đẫm.
Cô ôm bụng ngồi dậy, nước mắt rơi không người.
“Nội ơi…”
Trái tim cô đập dữ dội, một linh cảm đã mách bảo cô, bà nội đã… qua đời rồi.
Lúc này cửa phòng bị mở ra.
Mạc Viễn đi vào, thấy Giang Khê tỉnh dậy hắn liền lo lắng đi tới “Sao lại tỉnh rồi, em chỉ mới ngủ được một chút.”
“Ngoan, nằm xuống ngủ lại đi.”
Giang Khê đột nhiên bật dậy nắm lấy áo hắn, đôi mắt cô đỏ hoe, rưng rưng nói “Bà nội của em, có phải đã mất rồi không?”
Đôi mắt Mạc Viễn lóe lên, nhưng hắn vẫn cười “Không có đâu, bà nội vẫn còn ở tɾong bệnh viện mà.”
Giang Khê hét lên, nước mắt lăn xuống gò má “Anh nói dối, nội em đã mất rồi đúng không, có đúng không?”
Giờ phút này Mạc Viễn không thể giấu cô nữa “Đúng vậy, bà của em đã mất được hơn một tháng rồi.”
Cả người Giang Khê sụp đổ, Mạc Viễn vội giơ tay đỡ lấy cô, hắn nhẹ giọng nói “Anh không nói với em bởi vì em đang mang thai, sợ sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.”
Giang Khê không ngừng rơi nước mắt “Anh thậm chí không cho em gặp mặt bà nội lần cuối.”
Mạc Viễn đặt tay lên bụng cô vuốt ve “Chuyện đó quan trọng bằng con của chúng ta sao?”
Cô sững sờ, nước mắt cũng khựng lại.
Hắn sao lại có thể thốt ra một câu như vậy.
Mạc Viễn nhìn cô, đôi mắt lạnh lẽo “Khê Khê, không có gì quan trọng hơn con của chúng ta, người cũng đã mất, từ bây giờ trở đi, anh và các con chính là người thân duy nhất của em.”
Hai cánh môi cô run run, trái tim lạnh ngắt.
Một lúc thật lâu cô mới thều thào “Cút… cút đi.”
Mạc Viễn lập tức bóp lấy cằm cô, nghiến răng nói “Đừng chọc anh giận, nếu không một nén nhang anh cũng không cho em đốt.”
Giang Khê không kìm chế được nữa, cô khóc lớn, giơ tay lên đánh vào người hắn, trút hết cảm xúc ra ngoài.
“Tôi ghét anh… tôi ghét anh.”
“Là anh đã hủy hoại cuộc đời tôi, tôi hạn chết anh, Mạc Viễn.”
Bà nội mất đã khiến Giang Khê không giữ được cảm xúc, Giang Khê ngất xỉu tɾong vòng tay Mạc Viễn.

Bình luận

Để lại bình luận