Chương 102

Lục Tri Hạ nửa đêm bị làm ồn đến tỉnh, mơ hồ ngồi dậy thì nghe thấy chị gái ở bên ngoài gõ cửa, cô mặc váy ngủ đi mở cửa, thấy chị gái hoảng hốt nói: “Tri Hạ, anh rể em sốt rồi, vừa nãy chị xuống xem thử, người sốt đến mơ hồ, vẫn luôn gọi bảo bối.”
Lục Tri Hạ giật mình, vội hỏi: “Chuyện từ lúc nào?”
“Trước khi ngủ chị xuống tầng uống nước, gặp phải anh ấy cũng ở dưới tầng, lúc đó sắc mặt anh ấy nhìn không được tốt, vừa nãy chị lại xuống xem thử, phát hiện anh ấy sốt rất nghiêm trọng.”
Hai người vừa nói, vừa vội vàng lên phòng ngủ phụ tầng ba.
Vừa vào phòng đã thấy Tô Cảnh nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt đỏ hồng, cho dù đang ngủ cũng là dáng vẻ ngủ không yên ổn, nhìn anh rể yếu ớt như vậy, Lục Tri Hạ đau lòng không thôi, quay đầu lại hỏi chị gái: “Đã đo nhiệt độ cho anh ấy chưa? Trong nhà có thuốc hạ sốt không?”
Chị gái hình như cũng chưa từng gặp phải tình huống thế này, người có hơi hoảng loạn, nói: “Vừa nãy đã đo rồi, 39.2, thuốc hạ sốt trong nhà đã quá hạn, chị nghĩ hay là đưa anh ấy đến bệnh viện xem xem.”
Sắc mặt Lục Tri Hạ trắng bệch, vươn tay sờ thử trán của anh rể, sờ thấy nóng bỏng tay, cô quay đầu nói với chị gái: “Nhiệt độ cao quá, phải mau đưa đến bệnh viện mới được.”
Chị gái liên tục gật đầu, nói: “Ba anh ấy cũng không ở nhà, chị chỉ có thể gọi em dậy, nếu không một mình chị không có cách nào di chuyển người được.”
Lục Tri Hạ mở chăn đắp trên người anh rể lên, thấy anh vẫn mặc một bộ đồ ngủ mỏng, liền nói: “Phải thay quần áo mới được.”
Vừa này chị gái vẫn luôn hoảng hốt, lúc này bên cạnh có thêm em gái, đột nhiên có người tin cậy, người cũng không còn hoảng loạn như vậy nữa.
“Chị đi thay quần áo cho anh ấy.” Nói rồi, cô ấy chạy chậm ra ngoài.
Lục Tri Hạ ngồi bên đầu giường, ôm cổ anh rể, đỡ anh dậy, nhẹ giọng nói với anh: “Anh rể, anh rể…. Tỉnh một chút, chúng ta phải đi bệnh viện.”
Tô Cảnh hình như nghe thấy âm thanh của cô, hơi nghiêng đầu qua, vùi đầu vào trước ngực cô cọ cọ, nỉ non nói: “Bảo bối, bà xã…”
Lục Tri Hạ đau lòng lại gấp gáp, sờ mặt anh nói: “Em ở đây, em ở đây.”
“Nước…” Anh lại nói một câu, đôi mắt không hề mở ra, giống như là đang nói mớ.
Lục Tri Hạ quay đầu nhìn thấy trên tủ đầu giường có cốc nước, thế là một tay đỡ đầu anh, để anh nửa gối trên người cô, trống ra một tay cầm lấy cốc nước, sau đó đưa đến môi anh, từng ngụm nhỏ bón cho anh.
Khi chị gái cầm quần áo vào thì nhìn thấy chồng mình đang dựa trên người em gái uống nước, anh dựa rất tự nhiên, em gái cũng ôm rất chặt, bầu không khí giữa hai người nhìn vô cùng hòa hợp, giống như bọn họ vốn đã là một đôi tình nhân.
Chị gái lắc lắc đầu, không hiểu tại sao mình lại có một ảo giác này, rõ ràng là chồng mình đã sốt đến mơ màng không tỉnh, em gái bón nước cho anh uống mà thôi, bản thân lại nghĩ linh tinh như vậy.
Lục Tri Hạ thấy chị gái đi vào thì lực tay buông lỏng một chút, nói với chị gái: “Anh rể hình như càng ngày càng nóng rồi, chúng ta phải tranh thủ thời gian.”
“Chị thay quần áo cho anh ấy, em cũng thay quần áo đi, mặc váy ngủ không tiện.” Chị gái nói.
Lục Tri Hạ lúc này mới cúi đầu nhìn quần áo của mình, vừa nãy đi qua gấp quá, chỉ mặc một chiếc váy ngủ, khi đỡ anh rể uống nước, một bên dây váy trượt xuống, lộ ra phần lớn bầu ngực, cô luống cuống tay chân đeo dây váy lên, sau đó mới đặt anh rể về giường, nhường vị trí bên giường cho chị gái.
Thế mà, Lục Tri Hạ vừa đứng dậy, vạt váy của cô đã bị một tay anh rể kéo lại, hai người đã từng có quá nhiều tiếp xúc thân mật, sớm đã quen với mùi hương trên người đối phương, Tô Cảnh cho dù chìm vào trong hôn mê, anh vẫn có thể phân biệt được ra hơi thở của cô.
Anh kéo vạt váy của cô, nói không rõ ràng: “Đừng… Đừng đi.”
Mấy chữ đơn giản như vậy đã làm Lục Tri Hạ có hơi không bước đi được, ánh mắt nhìn về phía Tô Cảnh càng trở nên sủng nịnh.
Chị gái ở bên cạnh nhìn hai người tương tác, trầm mặc không lên tiếng, qua một lúc mới thở dài nói: “Đúng là sốt đến mơ hồ rồi, nhận nhầm người còn không biết.” Nói xong, cô ấy bước lên trước ôm lấy tay Tô Cảnh, để anh buông váy Lục Tri Hạ ra, Tô Cảnh bởi vì sốt cao, tứ chi không có sức lực, bị chị gái nhẹ nhàng kéo một cái đã buông tay.
Lục Tri Hạ do dự một lúc, vẫn quay người vội vàng rời khỏi căn phòng, quay về phòng ngủ của mình thay quần áo, đợi cô thay xong quần áo rồi trở về tầng ba, phát hiện chị gái còn chưa giúp anh rể thay quần áo.
“Sao còn chưa thay quần vậy?” Cô vừa hỏi vừa đi vào.
Chị gái bất lực lắc lắc đầu, nói: “Anh ấy căn bản không phối hợp, miệng cứ gọi bảo bối, còn không cho chị động vào.”
Lúc này Lục Tri Hạ chỉ lo cho bệnh tình của anh rể, làm việc cũng không suy nghĩ chu toàn, cô đi qua, nhận lấy quần trong tay chị gái, nói: “Em thử xem.”
Chị gái nhường chỗ, đứng bên cạnh nhìn động tác của cô.
“Anh rể, anh rể em giúp anh thay quần, anh phối hợp một chút nhé, thay xong chúng ta đến bệnh viện.” Lục Tri Hạ dùng giọng điệu quen thuộc của mình, nói chuyện với anh rể, âm thanh của cô nghe rất dịu dàng, đây là giọng điệu mà chị gái chưa nghe thấy bao giờ.
Chị gái nghi ngờ nhìn chồng nửa tỉnh nửa mê, lại nhìn nhìn em vợ mặt đầy lo lắng, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ rất quỷ dị, hai người trước mắt này hình như có chuyện giấu cô.
Thế mà, thời cơ lúc này không đúng, Tô Cảnh sốt rất nghiêm trọng, người sốt đến lơ mơ rồi, không phải là lúc cô hỏi cho rõ ràng, đợi Lục Tri Hạ giúp Tô Cảnh thay quần xong, hai chị em liền một trái một phải đỡ Tô Cảnh lên, chầm chậm đi xuống tầng.
Quá trình đi xuống, tứ chi Tô Cảnh không có sức, đầu óc cứ lắc qua lắc lại, ngoài miệng cứ không ngừng gọi bảo bối, chị gái nhìn dáng vẻ này của anh cũng có hơi đau lòng, thế là giơ tay ra muốn ấn đầu anh lên vai mình.
Tuy rằng Tô Cảnh sốt mơ hồ, nhưng vẫn nhận ra người, anh mơ hồ biết được người ấn đầu anh không phải là em vợ, thế là nghĩ không cần nghĩ liền vung tay bên đó ra, sau đó quay đầu trực tiếp gối lên vai Lục Tri Hạ, đó mới là bến tàu dịu dàng thuộc về anh.
Chị gái nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa, hỏi Lục Tri Hạ: “Em thân với anh rể như vậy từ lúc nào? Hình như anh ấy chỉ nhận định em thôi?”
Động tác trong tay Lục Tri Hạ khựng lại, ngượng ngùng nói với chị gái: “Anh ấy bây giờ rõ ràng là nhận nhầm người rồi.” Nói rồi, cô lại đẩy đẩy anh rể về phía chị gái, nhưng rõ ràng anh rể không chịu, một tay gác trên vai cô, ôm chặt lấy cô.
Tô Cảnh mơ màng mở mắt ra, cũng không biết đang nhìn ai, sau đó khẽ gọi một tiếng “bà xã”, tiếng bà xã này mang theo một tia làm nũng và tủi thân, chị gái nghe mà suýt nữa ngây tại chỗ.
Đây còn là Tô Cảnh mà cô biết không? Sao bị bệnh một cái, ngay cả tính cách cũng thay đổi vậy.
Trên đường là chị gái lái xe, Lục Tri Hạ và anh rể ngồi ở hàng ghế sau, thuận tiện chăm sóc, Tô Cảnh vừa nãy khi lên xe đã tỉnh lại, sau đó trở nên vô cùng yên tĩnh, cũng cố hết sức giữ khoảng cách với Lục Tri Hạ, chỉ là tay hai người ở nơi chị gái không nhìn thấy, lén lút nắm lấy nhau, Tô Cảnh tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay lại không ngừng gãi gãi vào lòng bàn tay cô, tỏ ý cô đừng lo lắng.
Nửa đêm trong phòng cấp cứu của bệnh viện vẫn có người ra ra vào vào khám bệnh, chị gái bận trước bận sau nộp tiền, điền đơn, lấy báo cáo, tìm cho Tô Cảnh một phòng bệnh đơn.
Lúc này Lục Tri Hạ ở cùng bên cạnh giường anh rể, nhỏ giọng nói chuyện với anh.
“Anh đúng là dọa chết em, đột nhiên bị bệnh, còn sốt cao như vậy, bản thân sốt đến lơ mơ luôn rồi.” Lục Tri Hạ có hơi sợ hãi nói.
“Đừng sợ, đợi một chút nữa tiêm hai mũi… Là hạ sốt thôi.” Âm thanh của Tô Cảnh lúc này càng trầm thấp, chầm chậm nói chuyện với cô.
Lục Tri Hạ nhớ đến cuộc tình ái không biết xấu hổ của hai người trong phòng thay đồ sau khi trận bóng rổ buổi chiều kết thúc, lúc đó anh rể còn thề son sắt nói sức khỏe anh tốt, có ngâm nước lâu nữa cũng không có vấn đề, kết quả tự vả mặt nhanh như vậy.
Cô nhịn không được cười anh, nói: “Buổi chiều anh còn nói cơ thể anh tốt lắm, buổi tối đã bị bệnh, sau này vẫn nên chú ý một chút đi.”
Tô Cảnh kéo tay cô, đưa đến bên miệng hôn hôn mới nói: “Rất xin lỗi, để em lo lắng rồi.”
Lục Tri Hạ đột nhiên nhớ đến thái độ lúc nãy của chị gái, thế là ghé đến bên cạnh tai anh rể, nhỏ giọng nói với anh: “Vừa nãy thấy anh bị bệnh, trong lòng em gấp gáp, không giấu diếm gì, chị gái chị ấy… Hình như nhìn ra rồi.”
Tô Cảnh không quá lo lắng, anh chỉ bình tĩnh gật đầu, nói: “Như vậy cũng tốt, nếu như cô ấy thật sự biết rồi, vừa vặn anh nói chuyện ly hôn với cô ấy, kết quả này đối với mỗi người chúng ta đều là tốt nhất.”
Thật ra nếu như không phải để ý đến tâm trạng của Lục Tri Hạ, Tô Cảnh đã muốn nói thật với vợ từ lâu rồi, sẽ không lề mề lâu như vậy.
Trong lòng Lục Tri Hạ còn hơi do dự, nhưng vừa nghĩ đến người đàn ông mình yêu bị bệnh, cô lại không có cách nào quang minh chính lớn ôm anh, trong lòng cảm thấy buồn phiền, cũng không kiên trì ý nghĩ ban đầu của mình nữa.
Cô thở dài, nói: “Thuận theo tự nhiên đi.”
Thật sự yêu một người, sẽ muốn độc chiếm anh ấy, có giấu thế nào đi nữa cũng không che được tình yêu trong lòng.
Trước đây cô sợ sau khi chị gái biết sẽ tức giận, nhưng bây giờ ý nghĩ muốn gần nhau với anh rể của cô vô cùng kiên định, vậy nên cô có dũng khí đối mặt với bão tố.
Tô Cảnh nói chuyện với em vợ một lúc, thuốc tiêm mới có tác dụng, anh mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Khi chị gái lấy thuốc về, Tô Cảnh đã ngủ rồi, Lục Tri Hạ bê ghế ra ngồi bên giường, ánh mắt dịu dàng còn chuyên chú nhìn người đàn ông trên giường.
Chị gái đứng bên cửa, nhất thời không dám bước vào, tâm trạng của cô có hơi phức tạp, tối hôm nay bởi vì bệnh của chồng làm cô không cẩn thận phát hiện một vài bí mật, bí mật này vốn dĩ được người ta giấu rất kỹ, nhưng bởi vì sự cố tối hôm nay, bí mật này không cẩn thận lộ ra một chút sơ hở.
Cô không biết mình nên làm thế nào, nên trực tiếp vạch trần bí mật này hay là giả vờ như không biết gì.
Cuối cùng Lục Tri Mẫn vẫn chọn đi ra hành lang, hành lang lúc nửa đêm trống rỗng mà yên tĩnh, ngay cả không khí cũng mang theo ý lạnh, cô kéo áo che trước ngực, rút điện thoại từ trong túi ra, nhìn thử thời gian, ba rưỡi đêm, vào giờ này Tô Chí Dũng có lẽ đang ngủ đi.
Nhưng cô vẫn không nhịn được gửi một câu qua.
“Em gái con và Tô Cảnh, hai người họ, hình như yêu nhau rồi.”

Bình luận

Để lại bình luận