Chương 102

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 102

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Khương Nghị hít sâu một hơi, lại xoay người lại,tùy ý ném chiếc điện thoại cũ kỹ trong tay vào thùng rác, sải bước ngồi xuống, bực bội ôm đầu bứt tóc.

Y tá thở phào nhẹ nhõm, từ từ đẩy xe tiến về phía trước, làm bộ làm tịch. Cố gắng không bị phát hiện bất thường.

Cho đến khi cô bước đi xa, Khương Nghị một chân lo lắng bồn chồn đập xuống đất, đôi giày vải màu trắng đã bị bụi làm biến thành màu xám, tâm trạng của cậu ta càng thêm bực bội.

Xoa bừa mái tóc ngắn bù xù, tóc mái dài che khuất đôi mắt, tháo kính ra xoa xoa đôi mắt mệt mỏi.

Đột nhiên, tay anh khựng lại, như đang suy nghĩ gì đó, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.

Làn da lộ ra dưới chiếc xe đẩy, anh không thể nhìn nhầm, nước da và làn da của chị gái cậu, cậu ta nhớ rõ hơn ai hết.

‘Teng’ đứng dậy, nhanh chóng chạy đến cửa phòng phẫu thuật, dùng sức mở cửa ra, mọi người bên trong đều ngây ra, nhưng cậu ta chỉ nhìn thấy bàn phẫu thuật trống rỗng.

Đột nhiên, lửa giận càng tăng lên, hung hăng nhìn chằm chằm bác sĩ, sải bước tiến lên kéo cổ áo của ông ta, “Chị tôi đâu! Các người đã đưa chị ấy đi đâu! Ông đây đã nói rõ ràng với các người, đã nhận tiền mà làm việc như thế này sao?”

Ông bị dọa không nhẹ, run rẩy lấy tiền trong túi ra đưa lại cho cậu ta, “Xin, xin lỗi, cô, cô ấy mang bào thai long phượng, hai cái thai nhi, thật sự là không có cách nào phá bỏ…”

“Cút!”

Cậu ta hất mạnh ông ta ra, xoay người sải bước chạy ra ngoài, với cơn tức giận như muốn giết người.

Khương Hân bò ra khỏi xe với đôi chân run rẩy, cám ơn cô y tá lia lịa, xoay người liền chạy.

Cô y tá cảm thấy áy náy, làm sao cũng không thể nở ra nụ cười với cô, nhìn cô rời đi, đẩy xe vừa quay đầu lại thì liền thấy người đàn ông giận dữ chạy lại đây, cô giật mình lùi lại một bước, cậu ta giữ chặt chiếc xe trực tiếp đá lật xe đẩy, nhìn thấy người đang chuẩn bị chạy qua đường đối diện.

“Á!”

Nghe thấy tiếng hét, Khương Hân quay đầu nhìn lại, hai mắt mở to kinh sợ, không dám dừng lại nữa, dùng chân trần chạy nhanh về phía trước, nhưng người phía sau còn nhanh hơn cô, khi cô băng qua đường, thì cậu ta đã nhanh như bay đuổi tới nơi, kéo mạnh cánh tay cô.

“Chị, chị không nghe lời!”

Giọng nói lạnh lùng giống như phát ra từ trong động băng, còn đáng sợ hơn cả cảm giác mà Phó Hựu mang đến cho cô, vì vậy cô quay đầu lại cầu xin cậu ta.

“Chị không thể phá bỏ đúa bé,chị xin em đó Khương Nghị, trong bụng chị là hai đứa bé……”

“Mẹ kiếp em mặc kệ nó là mấy đứa! Cho dù là bốn đứa cũng phá bỏ không bỏ sót, nếu đã vậy thì chúng ta đổi bệnh viện khác, em sẽ vào trong phòng phẫu thuật xem chị phá bỏ đứa bé.”

“Không! Khương Nghị em không thể làm như thế, chị cầu xin em đó đừng làm thế, đây là con của chị, chị muốn sinh nó ra.”

“Em không cho phép chị sinh nó ra!” Cậu ta gầm lên chói tai, mặc kệ gương mặt khóc lóc thê thảm của cô, lôi kéo cô đi về phía xe đậu ở ven đường.

Tuyệt vọng bao trùm lấy cô, Khương Hân nắm lấy tay cậu ta ngồi xổm xuống, thấp giọng nức nở, khàn khàn nói, “Em trai chị cầu xin em, đừng như thế được không, em trông không giống chính em chút nào, tại sao em lại trở nên như vậy.”

Cậu ta cúi đầu lạnh lùng nhìn cô, lửa giận ùn ùn như muốn tuôn ra.

“Chị cho rằng em đáng lý nên là như thế nào? Ngoan ngoãn nghe lời chiều theo ý chị? Đi theo phía sau chị, đỏng đa đỏng đảnh kêu chị ơi, phải không?”

Cậu ta giễu cợ, “Ôi, đừng đùa nữa, đó chẳng qua chỉ là em gải vờ với chị, ai kêu chị là chị gái yêu quý của em, chờ đứa nhỏ bị phá đi, chúng ta đi nước khác, vé máy bay em cũng chuẩn bị rồi, lúc nào cũng có thể đưa chị đi, sau đó đi đến đó tiếp tục đóng vai quan hệ chị em thắm thiết của chúng ta.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận