Chương 102

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 102

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Em Mang Thai
Lúc bốn người đi ra khỏi nhà Thôi Hiểu, họ nhìn nhau cười.
“Tối qua nhà tớ uống rượu nhé?” Thôi Hiểu rủ rê.
“Không được.” Phó Nhàn Linh từ chối.
“Vì sao?” Thôi Hiểu ngạc nhiên, bình thường Trung Thu cô đều qua nhà Phó Nhàn Linh.
Phó Nhàn Linh cười nói: “Tớ mang thai.”
Thôi Hiểu sững sờ nhìn chằm chằm vào bụng cô hồi lâu, rồi đột nhiên ôm lấy đầu Vu Hướng Tây, hôn chụt một cái lên má cậu: “Ôi, cún con ngầu quá!”
Vu Hướng Tây: “…”
Hồ Dương lẳng lặng nhìn Vu Hướng Tây, lấy tay lau chỗ Thôi Hiểu vừa hôn, rồi cũng hung hăng hôn một cái vào má cậu.
Vu Hướng Tây: “…”
Thôi Hiểu cười sặc sụa: “Hồ Dương, con mẹ nó anh có bệnh à!”
Hồ Dương trừng mắt: “Em dám hôn thằng đàn ông khác thử xem!”
Phó Nhàn Linh im lặng, lấy khăn giấy lau mặt cho Vu Hướng Tây. Vu Hướng Tây tủi thân nhìn cô: “Chị, mặt của tôi… bẩn rồi.”
Phó Nhàn Linh không nhịn nổi, cười phá lên. Thôi Hiểu cũng bị chọc cười ngặt nghẽo. Hồ Dương, người luôn giữ bộ mặt sắt, khóe môi cũng khẽ nhếch lên.
Lũ chim trên cây bị tiếng cười làm giật mình, vỗ cánh bay đi. Mùa thu đã đến, mang theo những cơn gió mát lành.
Trong siêu thị, Vu Hướng Tây một tay bế cô con gái ba tuổi, Phó Khả Khả, tay kia đẩy xe hàng, đang đứng chọn cam. Cậu bé Vu Lạc sáu tuổi, cầm cây kẹo mút, chạy tới đưa cho Phó Khả Khả: “Cho em gái một cái này.”
“Cảm ơn anh trai.” Phó Khả Khả cười tít mắt, đôi mắt cong cong như vầng trăng, y hệt Phó Nhàn Linh.
Phó Nhàn Linh vừa mua thịt ba chỉ về, đặt vào xe đẩy rồi đi về phía Vu Hướng Tây: “Anh chiều con quá rồi đấy, đã ba tuổi mà ngày nào cũng bế.”
Vu Hướng Tây vươn tay ôm eo cô: “Con bé giống em quá, cứ nũng nịu một chút là anh không chịu nổi.”
Phó Nhàn Linh cười đẩy cậu ra: “Anh chọn cam xong chưa?”
“Ừm, em thích không?” Vu Hướng Tây nghiêng đầu hôn lên má cô.
Phó Khả Khả vội che mắt lại, giọng non nớt: “Xấu hổ quá.”
Phó Nhàn Linh cười phụ họa: “Đúng vậy, ba con xấu hổ quá.”
Vu Lạc kéo góc váy mẹ, hỏi: “Mẹ ơi, tối nay có thể ăn gà KFC và uống coca không ạ?”
“Được chứ.” Phó Nhàn Linh xoa đầu cậu bé. “Nhưng trẻ con không nên uống nhiều coca, không tốt cho răng và cơ thể đâu.”
Vu Lạc gật đầu: “Vâng, vậy tối nay con chỉ ăn một cái, cho em gái ăn hai cái.”
Phó Khả Khả lắc đầu: “Không đâu, Khả Khả cho anh ăn hết.”
Vu Hướng Tây bế con trai lên, để hai anh em đối mặt nhau , hỏi: “Hai đứa mỗi đứa hai cái được không nào?”
Hai anh em lúc này mới cười rộ lên: “Vâng ạ.”
Khi cả gia đình bốn người bước ra ngoài, sau lưng họ vang lên tiếng ồn ào. Phó Nhàn Linh quay đầu lại, không ngờ lại thấy Trương Tuyền Phong.
Bảy năm không gặp, hắn béo lên nhiều, thân hình nặng nề. Ngồi trong xe đẩy là một bé gái cũng mập mạp, đang khóc ngất. Người phụ nữ bên cạnh cầm gói khoai tây chiên đập vào mặt hắn: “Anh ngày nào cũng bận, ngày nào cũng tăng ca! Hôm nay là sinh nhật con anh đấy, tôi bảo anh đưa nó đi siêu thị chơi một chút cũng không được sao! Anh ít nhiều cũng nên mua cho con một món quà chứ, cả thế giới này chỉ có mình anh bận à, anh nghĩ mình là ai hả?!”
Khách hàng vây quanh chỉ trỏ. Trương Tuyền Phong bực bội quát: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Lúc hắn ngước mắt lên, hắn nhìn thấy Phó Nhàn Linh. Gương mặt cô dường như không hề già đi, vẫn xinh đẹp như bảy năm trước. Cô mặc váy dài màu be, đứng bên cạnh một người đàn ông đang ôm hai đứa trẻ. Trương Tuyền Phong nhìn kỹ mới nhận ra, đó chính là cậu thanh niên năm xưa ở tầng dưới. Cậu ta đã thay đổi rất nhiều, trưởng thành hơn , mặc vest trông vô cùng chững chạc.
Một cơn đau nhói truyền lên đầu. Người phụ nữ kia lại dùng thứ gì đó đánh vào mặt hắn. Trương Tuyền Phong nắm lấy cổ áo cô ta: “Cô điên đủ chưa?”
Thật nực cười, hắn nhớ lại bảy năm trước, hắn cũng từng nổi điên với Phó Nhàn Linh như vậy, túm cổ áo cô, chất vấn cô.
Trương Tuyền Phong đột nhiên buông tay. Lúc quay đầu lại, Phó Nhàn Linh đã đi mất. Hắn vội bước nhanh ra ngoài, tiếng khóc của con gái vang lên sau lưng. Vợ hắn lại chửi bới gì đó. Trương Tuyền Phong không quay lại nữa, trở về.
Ở đằng xa, gia đình bốn người của Phó Nhàn Linh đang băng qua đường. Người đàn ông ôm con gái, tay kia xách đồ, Phó Nhàn Linh bế con trai đi bên cạnh. Không biết họ nói gì, chỉ thấy Phó Nhàn Linh nghiêng đầu qua, cười rạng rỡ.
“Mẹ ơi, sao khi nãy ông kia lại cãi nhau với vợ vậy ạ?” Phó Khả Khả hỏi.
“Mẹ không biết.” Phó Nhàn Linh lắc đầu.
Phó Khả Khả lại hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có hay cãi nhau với ba không?”
“Cũng có.” Phó Nhàn Linh cười cười.
Vu Lạc nói như ông cụ non: “Anh từng nghe thấy rồi. Có mấy buổi tối mẹ cứ khóc, anh gõ cửa hỏi ba, ba bảo là mẹ phạm lỗi rồi, giờ ba đang dạy dỗ mẹ.”
“…” Phó Nhàn Linh trừng mắt nhìn Vu Hướng Tây.
Vu Hướng Tây ho nhẹ: “Đúng đúng đúng, là ba sai rồi, từ giờ ba sẽ không cãi nhau với mẹ nữa.”
Phó Nhàn Linh véo eo cậu.
Vu Hướng Tây bế con gái chạy trước: “Ái, mẹ con muốn đánh người! Chạy mau!”
Phó Khả Khả cười khanh khách trong lòng ba.
Phó Nhàn Linh nắm tay Vu Lạc đuổi theo. Vu Lạc hô to: “Đứng lại! Đừng chạy nữa! Ha ha ha ha mẹ ơi chúng ta mau đuổi theo.”
Chạy chưa được bao lâu, Vu Hướng Tây dừng lại, quay đầu dặn cô: “Em chạy chậm chút đi, đừng để bị ngã.”
Lúc Phó Nhàn Linh mang thai Khả Khả, cô suýt bị ngã một lần. Từ đó, Vu Hướng Tây lúc nào cũng lo cô sẽ bị ngã, bao nhiêu năm rồi vẫn không yên tâm.
Phó Nhàn Linh cười rộ lên: “Em biết rồi.”
Trước kia cô từng nghĩ, tình yêu nào cũng có hạn sử dụng. Đến một lúc nào đó, đam mê sẽ nguội lạnh, chỉ còn lại sự nhạt nhẽo và cô đơn. Nhưng từ khi gặp Vu Hướng Tây, cô mới biết, chỉ cần tìm đúng người thật lòng yêu mình, tình cảm này sẽ như rượu ủ lâu năm.
Càng ủ càng nồng.
(Hoàn Chính Văn)
________________

Bình luận

Để lại bình luận