Chương 102

Boong tàu đầy nắng được bao quanh bởi những chậu cây, lá xanh và những bông hoa rực rỡ làm cho toàn bộ tàu chở dầu sang trọng và tràn đầy sức sống. Một vài chiếc ô che nắng được đặt ở giữa, mấy cái bàn ăn màu trắng cùng mấy cái ghế gỗ đơn giản. Trên bàn trải khăn trải bàn màu trắng, khi bị gió thổi lên liền nhẹ nhàng lắc lư, ở trung tâm đặt một bình hoa hồng tươi. Trên bàn ăn còn có một bình trà, vài cái chén, một đĩa đồ ăn vặt, thoạt nhìn đã thấy ngon mắt hấp dẫn.
Thiếu niên khuôn mặt tinh xảo mà tuấn tú đang nhíu mày nằm trên một chiếc ghế tựa trong đó.
Trên người cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, là phong cách phương tây thời Trung cổ, trông Thẩm Kinh Niên vừa mảnh khảnh lại tao nhã. Ren ở cổ tay áo ôm lấy cổ tay cậu, năm ngón tay lộ ra đang đặt giữa sợi tóc đen nhánh của một nam nhân khác, hơi căng thẳng.
Mà chủ nhân của sợi tóc đang vùi đầu vào đôi chân thon dài trắng nõn của thiếu niên, sống mũi cao thẳng tiến vào bộ vị bí ẩn, tham lam mà liếʍ láp các bộ phận nơi đó.
Thẩm Kinh Niên không ngừng ngửa đầu.
“Ư…”
Cơ quan nam của cậu đứng thẳng trước bụng, cho thấy ham muốn cao độ của anh ta vào lúc này. Mông trắng nõn, thịt mềm ở chân nhẹ nhàng chạm vào sẽ nổi lên vết đỏ. Bàn tay của nam nhân dùng sức tách chân cậu ra, huyệt mềm kia liền triệt để mở ra trong không khí. Cánh hoa bị toàn bộ ngậm lại, đầu lưỡi dán vào vị trí cửa khẩu liếʍ qua liếʍ lại, khi dâʍ ɖị©ɧ tràn đầy mới bắt đầu hút——
Thân thể Thẩm Kinh Niên khẽ run rẩy.
Cậu lại lần nữa đạt cao trào.
Mỗi một lần bị liếʍ liếʍ như vậy, cậu luôn chịu không nổi quá lâu, thân thể càng ngây ngô lợi hại. Hô hấp có chút dồn dập, ngón chân của cậu hơi căng thẳng trên không trung, sau đó bụng dưới run rẩy một chút liền phun ra một dòng nước nhỏ. Trên bụng dính một chút dịch trắng đυ.c, hoa huyệt giữa hai chân thì dính nhớp lầy lội. Nhưng mà, Tần Lệ tựa hồ đã nếm qua mật hoa, cẩn thận liếʍ xong lại hôn lên phần nhô lên cuống hoa, liếʍ từng giọt từng giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Hắn đang tận hưởng A Niên một cách triệt để.
Thẩm Kinh Niên thở dốc, sau khi bình phục mới khẽ kêu một tiếng “Tần Lệ”.
Cậu đã bị liếʍ đến cao trào như vậy rất nhiều lần.
Cơ thể được thỏa mãn, cái loại thoải mái tràn ngập tình yêu khiến cậu không muốn cử động chút nào. Nhưng đồng thời, cậu lại theo bản năng bắt đầu hy vọng thân mật nhiều hơn, nhất là với người trước mặt này. Nam nhân ngẩng đầu, đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm cậu, giống như lớn bàng nhắm vào con mồi của mình. Nhưng một giây sau, đôi tay mềm mại kia liền ôm lấy mặt hắn, sau đó kéo người đàn ông tiến đến trước mặt mình.
Thẩm Kinh Niên khẽ ngẩng đầu, chủ động hôn môi với hắn.
Nhấm nháp hương vị còn chưa tan đi, thuộc về hương vị của chính mình.
Nụ hôn sâu mà triền miên, giống như là muốn triệt để giao hòa, không chỉ có môi lưỡi quấn quýt, thân thể cũng gắt gao ôm chặt. Quần áo của Tần Lệ cũng là trang phục quý ông thời Trung cổ, ngực thậm chí còn có một cái nơ xinh đẹp. Hắn nằm sấp trên người thiếu niên, tư thế như vậy làm cho cái mông rắn chắc hữu lực của hắn đặc biệt rõ ràng, cơ bắp trên đùi cũng có thể thấy rõ ràng. Quần tây bên người che không được hạ thân cứng rắn của hắn, toàn bộ đũng quần đã phồng lên. Nhưng hắn vẫn không ngừng hôn thiếu niên của mình, phảng phất giờ phút này toàn bộ không gian X đều chỉ có hai người bọn họ.
“Ưʍ… Em, cũng giúp anh…”
Nụ hôn dài ngày khiến giọng Thẩm Kinh Niên lại một lần nữa dồn dập mà đứt quãng, nhưng tay cậu vẫn đặt lên gương mặt Tần Lệ, dịu dàng vuốt ve đối phương: “Anh cũng thoải mái một chút…”
“Nếm hoa huyệt mềm mại của A Niên đã làm cho anh rất thoải mái rồi.” Người đàn ông khàn khàn trả lời, “Ngọt như vậy.”
Vành tai Thẩm Kinh Niên vẫn hơi đỏ lên.
Diện mạo của cậu là tiểu thiếu gia thanh lãnh đoan trang, trong quá khứ quả thật vẫn luôn là hình tượng như vậy, nhưng hiện tại đã hoàn toàn bị Tần Lệ kéo vào trong hải dương tìиɧ ɖu͙©. Cậu tiến lại gần cắn môi nam nhân, không chịu để cho hắn nói những lời xấu hổ này, nhưng tay đã chủ động vuốt ve vị trí đứng lên kia.
Sau đó linh hoạt cởi thắt lưng, kéo khóa kéo.
Ý nghĩa rõ ràng.
Tần Lệ cười khẽ một tiếng, cũng không ngăn cản A Niên của mình.
Vóc dáng của hắn rất đẹp, đôi chân thẳng tắp và mạnh mẽ, khi khỏa thân cũng đầy quyến rũ nam tính. Mà lúc này Thẩm Kinh Niên nửa quỳ gối trước mặt hắn, bị nam nhân ấn sợi tóc ngậm lấy thứ tráng kiện quá độ kia. Khóe môi có nước bọt chảy xuống, cậu hơi nhíu mày, nhưng đang cố gắng phối hợp. Tần Lệ trong chuyện làʍ t̠ìиɦ bằng miệng cho tới bây giờ đều là bên chủ động, hắn sẽ không thỏa mãn với sự liếʍ láp nhẹ nhàng của đầu lưỡi thiếu niên mà luôn muốn thô bạo giao hợp với đôi môi mềm mại kia.
Đến khi thiếu niên nuốt xuống toàn bộ.
Cổ họng lăn lên xuống, Thẩm Kinh Niên ngửa đầu, giống như hoàn toàn bị Tần Lệ khống chế.
Nhưng đây không phải là lần đầu tiên cậu thừa nhận những thứ này, rất biết làm thế nào để hít thở không khí, vững vàng hô hấp, cho nên cho dù bị nhiều lần đẩy vào chỗ sâu, cũng chỉ là hơi nhíu mày mà thôi. Hô hấp của nam nhân dần dần nặng nề, hiển nhiên cũng cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ. Nhưng hắn chưa bao giờ trực tiếp xuất tinh trong miệng thiếu niên, mà là khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt thì rút ra ——
Thẩm Kinh Niên ho khan hai tiếng, đôi mắt ướt sũng nhìn về phía đối phương.
Một giây sau, cơ thể được ôm lên, sau đó đi thẳng về phía hàng rào boong tàu.
Tần Lệ gặm cắn cổ cậu, ấn người ở bên cạnh hàng rào, nâng một chân lên, cắm thẳng vào trong huyệt hoa ướt sũng dính dính kia, đâm mạnh vào miệng tử ©υиɠ.
“A…” Thẩm Kinh Niên đã chuẩn bị sẵn sàng, được lấp đầy chỉ khiến cậu sung sướиɠ tột độ. Anh rêи ɾỉ và ôm lấy cổ người đàn ông, còn không đợi thân thể ổn định, hoa huyệt đã bị đυ. mạnh, rất nhanh lại dùng sức. Tần Lệ thì một bên gặm cắn cổ cậu, một bên đâm đồ của mình đưa vào chỗ sâu nhất, cảm thụ được hoa huyệt mềm xoắn chặt lấy đồ của hắn vừa ẩm ướt vừa ấm áp.
Họ bắt đầu làʍ t̠ìиɦ trên boong tàu.
Bên ngoài là biển biển cả vô tận.
Miệng huyệt dính dính, khi đâm rút không ngừng chảy ra chất lỏng trong suốt. Thịt mềm màu hồng nhạt bị làm cho lật ra ngoài, thân cây phía trước thì không ngừng lắc lư. Thẩm Kinh Niên không ngừng hừ nhẹ, ôm Tần Lệ giống như tùy thời đều có thể rơi xuống biển cả. Nam nhân cũng ôm chặt lấy cậu, những nụ hôn liên tục rơi xuống.
Chuyện tìиɧ ɖu͙© như vậy, bọn họ cũng không chê nhiều.
Toàn bộ khoang hoa đều bị làm cho mềm nhũn, cậu lại bị lật qua, đối mặt với biển rộng bị Tần Lệ từ sau lưng ôm lấy, bắt đầu chiếm giữ cúc huyệt phía sau.
“A Niên…” Tần Lệ dán vào tai cậu, một tiếng lại một tiếng khẽ gọi, “A Niên, mặt trời như vậy. Emcó thích không?”
Thẩm Kinh Niên cắn cắn môi, tai lại đỏ lên.

Bình luận

Để lại bình luận