Chương 102

“Cuộc đời từ trước đến nay của anh cũng không có gì đáng kể. Em chấp nhận anh chứ?”
Dứt lời, như ảo thuật, một hộp nhẫn tinh xảo xuất hiện trong tầm mắt Lâm Tiêu Tiêu. Anh đặt cô ngồi xuống, bản thân thì quỳ một chân, mở nắp hộp, chân thành nói: “Lâm Tiêu Tiêu, em có nguyện ý gả cho anh không?”
Nhìn vào đôi mắt trong sáng của anh, cô bật thốt ra: “Em nguyện ý!”
Thẩm Thư Lạc cười rộ, ôm hôn đi lên, không cần kỹ thuật cái gì, hết thảy đều thuận theo bản năng nguyên thủy nhất.
Lâm Tiêu Tiêu mới đưa tay thâm nhập áo sơ mi của anh, đã bị Thẩm Thư Lạc ngăn cản. Anh khó khăn lắm mới rời khỏi đôi môi của cô, nói: “Em sắp xếp hành lý cho xong đi, đừng đi lúc sau mới phát hiện thiếu này nọ, trong bụng còn bảo bảo của anh đó.”
“Nga~……” Lâm Tiêu Tiêu cố ý kéo dài âm, tỏ vẻ bất mãn: “Chắc gì là con của anh đâu….”
“Hứ, mang họ anh tức là con của anh. Chưa kể anh cũng chiếm xác suất 1 phần 3 nhé!” Thẩm Thư Lạc hiếm khi lộ vẻ đắc ý cười cười.
Cô bĩu môi mở tủ quần áo ra, tùy tay chọn lựa vài bộ, lại cúi đầu xuống ngăn kéo tìm kiếm nội y. Thẩm Thư Lạc cũng đi tới, nhìn như không chút để ý mà đứng ở phía sau.
“Tiêu Tiêu, hoá ra em thích mặc loại này sao?” Anh giơ tay, từ tủ quần áo lấy ra một kiện —— vải dệt thưa thớt cực kỳ, làm người thực dễ dàng liên tưởng đến những chuyện không trong sáng.
“……” Cô phải trả lời sao đây? Nội y tình thú này vốn là để dỗ dành Phó Hi mới mua?
“Sau nhớ mặc cho anh xem.” Thẩm Thư Lạc cười tủm tỉm mà nhìn cô. Trong mắt không có bất luận ý tình dục gì, phảng phất chỉ là đơn thuần mà bàn luận quần áo của cô một chút thôi.
Lâm Tiêu Tiêu ngượng ngùng nói: “Biết rồi.”
Buổi sáng 8 giờ 55 phút, Thẩm Thư Lạc đặt vào tay cô va ly hành lý, lưu luyến mà tạm biệt trước cửa phòng bệnh.
Bên trong, Phó Hi đã tỉnh. Hắn thoáng nhìn cô tiến vào, không mặn không nhạt mà ném một quả táo cho cô, nói: “Gọt vỏ.”
Căn phòng sáng sủa sạch sẽ, Lâm Tiêu Tiêu một tay cầm quả táo, một tay cầm dao gọt hoa quả, khoa tay múa chân vài cái, động tác trúc trắc. Nói thật, cô lớn như vậy vẫn luôn trực tiếp gặm, trước nay lười không hề động thủ gọt qua quả gì. Vì thế một quả to như nắm tay đàn ông, bị cô gọt xong vỏ, chỉ còn lại có một nửa.
Phó Hi nhìn cô một cái, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Gọt lại.”
“Vì cái gì?” Lâm Tiêu Tiêu khó hiểu.
“Anh thích quả được gọt vỏ mỏng hơn.”
“Này cùng vỏ mỏng có liên quan nỗi gì, cũng không phải ăn vỏ táo.”
Phó Hi không thèm cãi cọ với cô, tự cúi đầu xem báo, ngữ điệu bình tĩnh nói: “Chỗ này có hai rổ táo, em có thể chậm rãi luyện.”
“……” Lâm Tiêu Tiêu xem như minh bạch, hắn chính là cố ý chỉnh mình.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu —— cô nhẫn!
Hai giờ, suốt hai giờ đồng hồ, Lâm Tiêu Tiêu thật vất vả gọt xong một quả táo “Đủ tư cách”, Phó Hi tiếp nhận rồi chỉ cắn một ngụm, tùy tay ném: “Không ngọt.”
Quả táo tiến thẳng thùng rác, phát ra một tiếng bẹp như không phải đập vào thùng rác mà đập vào tim cô vậy. Cay thế nhỉ ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Lâm Tiêu Tiêu nỗ lực bình phục cơn tức đàn nhăm nhe trào lên trong lòng, nhẫn nại lại mang vài phần trào phúng hỏi: “Phó tổng, xin hỏi còn phân phó việc gì nữa sao?”
Khuôn mặt đơ ngàn năm của Phó Hi, giờ phút này thế nhưng toát ra một tia ý cười. Hắn đem tờ báo đặt ở trên tủ đầu giường, nói với cô: “Giúp anh tắm rửa.”
“Bây giờ?” Lâm Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn di động, hiện tại mới là 11 giờ, ban ngày ban mặt tắm cái gì. “Còn có, miệng vết thương của anh có thể chạm vào nước sao?”
“Không thể, vậy giúp anh lau mình.”
Quả nhiên vẫn là đi tới vấn đề tiếp xúc thân thể…… Lâm Tiêu Tiêu sớm biết từ lúc đáp ứng hắn, cũng đã làm tốt tư tưởng chuẩn bị, chỉ là vẫn muốn xác nhận thêm một lần nữa. Cô đi đến mép giường, dùng hết khả năng hiện có biểu lộ thái độ thành khẩn hỏi: “Anh trai em khi nào có thể về nhà?”
“Chờ vết thương của anh lành.”
Danh dự của Phó Hi, cô vẫn rất tin tưởng, vậy không có vấn đề.
Lâm Tiêu Tiêu từ phòng tắm bê tới một chậu nước ấm, cúi đầu hết sức chuyên chú mà bắt đầu cởi cúc áo trang phục bệnh nhân của hắn. Mất đi cái áo che đậy, băng gạc màu trắng quấn quanh ở bụng hắn lộ ra, trở nên đặc biệt chói mắt. Băng gạc thật dày che lại vài tầng, loáng thoáng lộ ra một mạt màu hồng.
Cô dùng khăn lông thấm nước nóng mềm nhẹ cọ qua bờ vai của hắn, cánh tay, thật cẩn thận mà tránh đi miệng vết thương, tiếp theo…… Bắt đầu cởi quần. Hai người đều thành thục như vậy, Lâm Tiêu Tiêu muốn bớt việc, đơn đem luôn quần lót cũng cởi ra. Hắn chân hắn vừa thẳng lại vừa dài, làm thân con gái như Lâm Tiêu Tiêu cũng hâm mộ không thôi. Vật thể giữa hai chân còn đang ngủ đông, ngoan ngoãn mà rũ ở nơi đó.

Bình luận

Để lại bình luận