Chương 103

“Anh vẫn là anh.” Dịch Nhữ khẽ thở dài, cô mỉm cười nói, “Cảm ơn anh lần này đã chọn tôn trọng em.”

Dịch Nhữ hỏi thẳng, “Đồ em cần đâu?”

Hạ Cảnh Chiêu không nói gì, anh giương mắt nhìn chăm chú vào cô, trong thoáng chốc, Dịch Nhữ thấy sợ hãi vì ánh mắt của anh, giấu sau vẻ thản nhiên là cảm xúc nặng nề phức tạp.

Đầu ngón tay của Dịch Nhữ khẽ run lê, cuối cùng Hạ Cảnh Chiêu cụp mắt, anh uống một hớp cà phê, không nhìn cô nữa, giọng anh hơi chậm chạp, “Không có thì không được sao?”

Dịch Nhữ nhìn người đàn ông vẫn tuấn tú lạnh lùng đang ở trước mặt mình, cô hỏi lại, “Anh có bằng lòng không?”

“Nếu anh đưa cho em, chưa chắc đó là thật, có thể là do anh làm giả.” Hạ Cảnh Chiêu nhìn ngón tay của Dịch Nhữ, “Vậy nên nó còn ở cục dân chính, em phải đi theo anh lấy nó.”

Hồ sơ đăng ký ly hôn được gửi trực tuyến, Dịch Nhữ đã gửi hồ sơ cho anh từ một tháng trước.

Nhân viên đưa giấy ly hôn cho bọn họ, Hạ Cảnh Chiêu và Dịch Nhữ, mỗi người cầm một quyển, im lặng đi ra khỏi đại sảnh cục dân chính.

Dịch Nhữ cất giấy chứng nhận vào balo, Hạ Cảnh Chiêu vẫn luôn đứng ở nơi cách cô 30cm, đây là một khoảng cách rất gần với một đôi vợ chồng đã ly dị.

Cũng là khoảng cách xa nhất với Hạ Cảnh Chiêu.

Hạ Cảnh Chiêu không kìm được siết chặt nắm đấm, Dịch Nhữ đang vội vã muốn rời khỏi anh, anh nhìn cô càng lúc càng xa mình, cơ thể đã phản ứng trước cả lý trí, anh túm lấy cổ tay cô, cẩn thận nói, “Chúng ta còn có thể bắt đầu một lần nữa không?”

Có rất nhiều câu chuyện có khởi đầu rực rỡ, đẹp đẽ nhưng kết thúc lại luôn là những dòng qua loa viết goáy, thường buồn bã sầu bi, không được như ý muốn. Chẳng biết là nước nhỏ lên tay ai, nhưng không thể dung hòa vào máu thịt được mà chỉ có thể cạn khô giữa không khí.

Dịch Nhữ nhẹ nhàng rút tay lại, bỗng nhiên đi ra sau lưng Hạ Cảnh Chiêu, ôm lấy anh, áp mặt vào cánh tay anh rồi khẽ nói, “Thay đổi là một chuyện rất đau đớn, khó có thể kiên trì. Cảm ơn anh đã khiến em thay đổi, Cảnh Chiêu, em tha thứ cho anh.”

Hạ Cảnh Chiêu ngơ ngác.

Sau đó, anh đẩy Dịch Nhữ ra khỏi lồng ngực mình, quay người lại rồi nói, “Em đi đi, bây giờ em không đi thì anh sẽ không buông em ra đâu.”

Dịch Nhữ đứng sau lưng Hạ Cảnh Chiêu, khẽ nói, “Được, tạm biệt anh, giữ gìn sức khỏe nhé.”

Chiều hôm nay, tất cả nhân viên trong sảnh đều thấy một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú đang đứng tại chỗ một lúc lâu, mãi cho tới khi tan làm rồi, anh mới hoảng hốt bỏ đi.

Anh như bị rút hết sức lực, lồng ngực đau đớn khó thở, ở đó trống rỗng.

Con đường ở ngoài cục dân chính đã cũ kĩ, sau khi mưa tạnh, trên lối đi đầy lá rụng lộn xộn của những gốc cây cổ thụ che trời.

Hạ Cảnh Chiêu không có lòng dạ nào mà lái xe, anh bước về trước một cách vô thức, linh hồn của anh như bị rút ra, anh như đã chết.

“Nhóc con, cậu cẩn thận tí đi, đụng vào kẹo của tôi là không được đâu, kẹo này đắt tiền. Nếu cậu thấy buồn thì mua một que đi.”

Bà dì đeo balo suýt thì bị anh va phải.

“Không cần đâu.”

Anh nhớ tới Dịch Nhữ, lúc trước cô rất thích ăn kẹo que, bọn họ từng chạy suốt một con phố vì đuổi theo ông chú bán kẹo. Khi đó, Dịch Nhữ nắm tay anh chạy suốt dọc đường, không để ý tới ánh mắt của người ngoài, cứ thế mà kêu to gọi ông chú kia lại, vừa gọi vừa chạy thật nhanh.

May mà cuối cùng bọn họ cũng đuổi kịp ông chú kia ở một ngã tư.

Hạ Cảnh Chiêu đi tới ngã tư phía trước.

Có ít xe cộ qua lại, đa số người nhà, người yêu đi tản bộ, băng qua vạch kẻ, tiếng ồn ào náo nhiệt của dòng người đông đúc cứ văng vẳng bên tai.
Hạ Cảnh Chiêu muốn tìm thấy Dịch Nhữ trong số đó.

Không có.

Không có gì cả.

Cơn gió mát sau cơn mưa giữa hè thổi qua, một chiếc lá rơi rơi xuống vũng nước đọng phía trước Hạ Cảnh Chiêu, cuống lá rơi trúng giày da của anh, phản chiếu bóng hình sâu đậm.

Có lẽ tất cả những thứ liên quan tới Dịch Nhữ chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng kéo dài sáu năm, đến lúc nên thức tỉnh thôi, dù có thể sau khi tỉnh lại là đau khổ dằn vặt.

Nhưng đây có thể là kết thúc tốt nhất cho hai người bọn họ.

Hạ Cảnh Chiêu nhặt chiếc lá rụng ướt sũng kia, anh cảm thấy nó khá giống mình nên lau sạch, ép vào giấy chứng nhận ly hôn.

Đi thôi.

Mong chờ một ngày nào đó có thể vào giấc mộng cũng được.

Hạ Cảnh Chiêu hít sâu một hơi, xoay người lại, anh sửng sốt.

Người mà anh mong nhớ ngày đêm đang đứng ở một nơi khác trên đường đi, cô đứng đối diện với anh, đang gọi điện thoại cho anh.

Tiếng chuông điện thoại của Hạ Cảnh Chiêu reo lên, anh bắt máy, trong đó chỉ có ba tiếng ngắn gọn êm tai vang lên, “Đón lấy em!”

Sau khi cúp máy, người kia nhanh chóng chạy về phía anh, ánh nắng chiếu xuyên qua bóng cây, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô chạy tới gần anh, lao vào vòng tay anh.

Tờ giấy ly hôn bị va trúng, rơi xuống vũng nước, Hạ Cảnh Chiêu đỡ được cô.

Anh kinh ngạc nhìn người trong lòng mình, cảm giác kích động khó nói thành lời dâng trào mãnh liệt trong lồng ngực anh, anh không thể tin được, “Anh… đang nằm mơ sao?”

Hai chân Dịch Nhữ vắt trên cánh tay của Hạ Cảnh Chiêu, cô cầm một cái túi nhỏ lên lắc lắc, trong mắt rực rỡ ý cười.

“Anh ăn kẹo không? Ngọt lắm.”

Sau khi theo đuổi suốt nửa năm, Một cặp tình nhân nắm tay nhau bước vào cục dân chính, đem theo rất nhiều hộp kẹo cưới, nhiều đến nỗi có thể chất thành núi. Cô dâu nắm chặt tay chú rể, ánh đèn tỏa ra ánh sáng trên đầu bọn họ.

“Chào anh, bọn tôi tới đây đăng ký kết hôn.”

Lần này là hai người bọn họ cùng yêu nhau.

Bình luận

Để lại bình luận