Chương 103

Lúc Kỳ Lạc còn rất nhỏ, nhỏ đến nỗi cậu cũng không biết chính mình có bao nhiêu nhỏ, cậu biết chính mình có một em bé búp bê nhỏ xinh đẹp, búp bê sẽ hướng về phía cậu mà chảy nước miếng.
Cậu rất thích đứa bé này, phấn phấn nộn nộn, bế lên mềm mụp, cậu nói cái gì, búp bê liền nghe cái đó, có đôi khi tiểu Kỳ Lạc cảm thấy, nếu anh nói mặt trời mọc đằng tây, búp bê đều sẽ tin.
Quá đáng yêu, Kỳ Lạc mỗi ngày đều phải ôm búp bê nhỏ này đi ngủ, cậu còn cho búp bê tắm rửa, ca hát, mua cho búp bê nhiều váy nhỏ xinh đẹp, giày nhỏ, đem búp bê trang điểm đến xinh xinh đẹp đẹp, để bạn bè của cậu đều hâm mộ cậu.
Bởi vì búp bê của người khác đều là giả, còn của Kỳ Lạc búp bê là thật sự, đứa bé này là thật sự nga, còn có tên đấy.
Kêu Linh Linh.
Khi còn nhỏ, Kỳ Lạc liền biết Du Linh là của mình, của một mình cậu, không phải của chú dì ba, là vật riêng của Kỳ Lạc, là cái cậu thích nhất giống như món đồ chơi vậy.
Ai đều không thể chạm vào, cậu, chính là của cậu.
Người lớn thấy du͙c vọng chiếm hữu ấu trĩ của cậu cũng không để ý, dì ba giống như còn đặc biệt cao hứng, tùy ý Kỳ Lạc trước bất kỳ ai tuyên thệ chủ quyền, nói cho mọi người, Linh Linh là của cậu.
Cho nên tiểu Kỳ Lạc đã ăn sâu bén rễ cho rằng, Linh Linh chính là của cậu, trời sinh ra vì cậu.
Lại lớn lên một chút, có người lớn nói cho cậu, Du Linh không phải búp bê, mà là người thật sự, cũng giống như Kỳ Lạc, tương lai sẽ đi nhà trẻ.
Kỳ Lạc có điểm không cao hứng, cậu một lần cho rằng, dù búp bê của cậu có biến thành người thực sự thì cũng là người của cậu.
Cho nên cậu muốn Linh Linh cùng nhau đi học, cậu muốn mỗi ngày ôm Linh Linh đi học, buổi tối trở về, liền đem Linh Linh đặt ở trong cặp sách mang về.
Nhưng người lớn lại nói cho cậu, cậu chỉ có thể một mình đi nhà trẻ, Linh Linh quá nhỏ, chỉ có thể ở nhà chơi học bước xe.
Vì thế, tiểu Kỳ Lạc còn khóc rất lâu, trong thế giới quan nho nhỏ của cậu, mỗi lần cậu đi nhà trẻ, Linh Linh liền sẽ bị dì trong nhà đặt ở trên giá đồ chơi trong phòng của cậu, chờ cậu trở về, Linh Linh liền sẽ từ trên giá xuống dưới, biến thành một em bé thật sự.
Hiện tại cậu đã biết, lúc cậu đi nhà trẻ, Linh Linh cũng không bị đặt ở trên giá đồ chơi không nhúc nhích chờ cậu trở về.
Tiểu Kỳ Lạc rất lo lắng a, cũng thực sầu lo a, lúc không có cậu, Linh Linh sẽ làm cái gì? Cô vì sao không thể trở thành búp bê được đặt ở trên giá a?
Điều làm tiểu Kỳ Lạc sợ hãi chính là Linh Linh có đôi khi sẽ biến mất.
Dì ba sẽ đem Linh Linh ôm đi, mỗi lần tiểu Kỳ Lạc đều phải lại khóc lại nháo muốn Linh Linh, dì ba mới có thể đem Linh Linh ôm trở về.
Sau vài lần như vậy, tiểu Kỳ Lạc bất tri bất giác liền hận dì ba, cậu sẽ nghĩ, dì ba đem Linh Linh ôm đi nơi nào? Có phải đem Linh Linh cho người khác chơi không?
Cậu cũng học được cách lợi dụng bà ngoại, chỉ cần cậu về nhà không nhìn thấy Linh Linh, liền sẽ lại khóc lại nháo không ăn cơm, bà ngoại đau nhất là cậu, chỉ cần cậu nháo một hồi, bà ngoại liền sẽ gọi dì ba cùng Linh Linh tới Kỳ gia ở.
Như vậy, Kỳ Lạc lại có thể cùng búp bê của mình ở bên nhau thời gian thật dài.
Lại chờ Linh Linh lớn một chút, có thể nói, sẽ cùng cậu ríu rít nói chuyện phiếm, rốt cuộc cũng đi nhà trẻ, thì Kỳ Lạc đã lên tới tiểu học.
Học sinh tiểu học, cũng hiểu chuyện thật nhiều, biết Linh Linh không phải búp bê, mà là em gái cậu, em gái cũng sẽ về nhà.
Chính là em gái, cũng sẽ là em gái của cậu nha, em gái là do búp bê của cậu biến thành, không phải của người khác, chỉ của một mình Kỳ lạc.

Bình luận

Để lại bình luận