Chương 103

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 103

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cậu ta dùng sức kéo cô lên, ôm cô vào lòng, hít một hơi thật sâu run rẩy, “Chị ơi, em rất yêu chị, chị không biết mối quan hệ gia đình này quan trọng như thế nào đâu, em không thể mất chị, chị muốn cùng người đàn ông đó bên nhau, muốn có con với anh ta, em sẽ không đồng ý.”

Khương Hân không khỏi sợ hãi run rẩy cả người, một cánh tay xụi xuống kia, từ ống tay áo rơi xuống một con dao mổ màu bạc sắc bén.

Cô nhắm mắt lại và lắng nghe tiếng thở gấp gáp của cậu ta.

“Xin lỗi.”

Giơ dao lên, đâm vào cổ cậu ta không chút do dự, bên tai là nhịp thở không thở ra hơi, nổi sững sờ kinh ngạc của cậu ta, vòng tay rộng lớn ôm lấy cô, dần dần buông lỏng ra, ngã xuống đất trên nền xi măng dơ bẩn.

Khương Hân thở hổn hển nhìn người ngã trên đất kia, tim bổng nhiên đập rất nhanh, nhưng cô không còn cách nào, cô không thể bỏ mặc không ngó ngàng tới đứa em trai này, cho dù có hận em ấy đi chăng nữa, đều không thể nào.

Cô đến bệnh viện tìm các y tá và bác sĩ đó qua đây, liền vội vàng chạy đi, cô ngồi lên xe mà Khương Nghị lái khi đi tới đây, khởi động xe chạy trên đường rất nhanh.

Nhưng ngay sau đó, tốc độ xe từ từ giảm xuống, tay cầm vô lăng của cô run lên, nhìn con đường trống trải trước mặt, trong nội tâm cô phân vân không biết có nên quay lại hay không.

Người đàn ông đó đã đối xử với cô như vậy, nếu cô quay lại, sau này cô sẽ bị hành hạ thành như thế nào?

Khương Hân cúi đầu nhìn cái bụng căng nhô ra của mình, đột nhiên hai mắt ươn ướt, cô thật sự không cách nào bỏ đứa nhỏ, nhưng nếu sinh ra thì lại không có cha, thật sự cha chỉ là một kẻ hiếp dâm,sẽ giống như lời mà Khương Nghị nói.

Trong lòng càng ngày càng tuyệt vọng, cô cho xe đậu vào lề đường, không biết phải quyết định như thế nào, đau đớn mà nằm gục xuống tay lái.

Nhìn liếc qua, cô nhìn thấy hai tấm vé máy bay trong hộp đựng đồ, cô sửng sốt, vội vàng cầm lấy vé xem, đây là hai tấm vé mà Khương Nghị vừa nhắc tới?

Thời gian là ngày mai và điểm đến là Phần Lan.

Chiếc vé trong tay cô khẽ run, cô như tìm được hy vọng mới, niềm phấn khích bùng cháy trong lòng không thể diễn tả thành lời, cô nắm chặt vô lăng xe, vội vàng đặt vé máy bay xuống, vừa lúc chuẩn bị khởi động xe, vốn dĩ con đường trống trải, nhưng lại đột nhiên xuất hiện năm chiếc xe, lao về phía cô, đều đặn mà vây quanh cô ở giữa.

Chiếc xe địa hình màu đen khiến sự hưng phấn vừa mới bùng lên, lại từ từ nguôi ngoai lại trong lòng, ánh mắt ngơ ngác nhìn phía trước, có mấy gương mặt quen thuộc từ xe bước xuống, cô biết mình lại xong nữa rồi, cô không thể trốn khỏi.

Nhưng hy vọng vẫn canh cánh trong lòng, Khương Hân vội vàng nhét hai tấm vé vào túi, Từ Ứng đã bước tới, mở cửa xe cô ra, kính cẩn nghiêng mình gật đầu.

“Cô Khương, mời cô xuống xe.”

Cô lo lắng mà nuốt nước miếng, trong lòng lại cảm thấy căm tức, tại sao Phó Hựu chưa chết.

Trở về lại căn biệt thự ác mộng khiến cô sợ hãi, trong phòng khách tràn ngập mùi máu tanh, trên vũng máu lớn nơi anh ngã xuống còn có vết máu, có thể thấy máu đã đổ nhiều như thế nào.

Khương Hân đi chậm lại, đi tới phòng ngủ, hỏi người bên cạnh, “Anh ta có sao không?”

“Cô đừng lo lắng, đã cầm máu kịp thời, hiện tại sếp đang được truyền máu, trước mắt vết thương vừa mới được khâu lại, ngoại trừ có lẽ cần nghỉ ngơi mấy thang, tạm thời không có bất kỳ chuyện lớn gì.”

Hơ, cô thực sự hy vọng rằng anh ta sẽ chết.

Nắm chặt tay nắm cửa phòng ngủ, vừa định ấn xuống thì Từ Ứng đột nhiên lại mở miệng nói.

“Cô Khương, sau khi cô đi vào thì làm phiền cô hãy quan tâm đến sếp, đừng làm sếp kích động, được không?”

Cô lạnh lùng nhìn anh, “Anh cho rằng tôi bây giờ muốn anh ấy chết, hay là tôi muốn anh ấy sống?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận