Chương 103

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 103

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Bữa Cơm Gượng Gạo và Chiếc Vòng Ngọc Trao Tay

Dù Lục Bách Trình không muốn thừa nhận, nhưng thực sự là đã từng có. Những chuyện ngốc nghếch như thế lúc làm thì chẳng có cảm giác gì đặc biệt, nhưng bây giờ đột nhiên nhớ lại, ngoài việc phát hiện ra hóa ra mình vẫn chưa hề quên đi, thì còn cảm thấy ngượng ngùng khó tả, hận không thể quay ngược thời gian trở về quá khứ để xóa sạch hết đi.

Anh cố gắng lảng sang chuyện khác: “Em vẫn còn chưa buồn ngủ sao?”

Quả nhiên chiêu này dời được sự chú ý của Khương Phi. Cô đưa tay che ngực, giọng yếu ớt nói: “Em sợ ngày mai lại phát sinh chuyện gì bất trắc khó lường.”

Trên thực tế, chẳng có chuyện sai sót bất trắc nào xảy ra cả.

Người lớn hai bên nhà ai cũng đều có những nỗi niềm riêng khó nói, ma xui quỷ khiến thế nào mà từ đầu đến cuối bữa ăn đều diễn ra trong bầu không khí hòa thuận vui vẻ lạ thường. Chỉ có Khương Phi là như đang ngồi trên đống lửa, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía Lục Bách Trình, tưởng rằng anh cũng sẽ căng thẳng như mình, nhưng lại phát hiện anh thích ứng cực tốt, ứng xử khôn khéo, chừng mực, so với cô thì tốt hơn gấp trăm lần.

Quả nhiên là không làm chuyện gì khuất tất thì tâm trạng lúc nào cũng tốt.

Trước khi ra về, Vạn Hi lấy ra một chiếc vòng ngọc tinh xảo tặng cho Khương Phi, bảo rằng lần này ba của Lục Bách Trình không thể về nước được là sơ suất với cô, mong cô đừng để bụng.

Chuyện này ngay từ đầu bữa ăn Vạn Hi cũng đã có nhắc qua. Khương Phi dĩ nhiên là không hề để tâm, chỉ cảm thấy chiếc vòng ngọc trên tay như nặng ngàn cân, cuối cùng mới cứng nhắc nói lời cảm ơn dì Vạn Hi.

Vạn Hi cảm thấy cách xưng hô này có chút không ổn, nhưng cũng không nói gì thêm, quay đầu lại tiếp tục trò chuyện cùng An Mộng Như.

Khương Phi đứng ở phía sau nhìn theo bóng hai người, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, mà cô cứ thấy nụ cười của mẹ mình có vẻ hơi cứng nhắc và gượng gạo. Tựa như cũng giống hệt cô vậy, vốn là bên đuối lý, tự cảm thấy chột dạ nên cũng chỉ có thể dùng nụ cười gượng gạo để chống đỡ cho qua chuyện.

Lòng bàn tay bỗng dưng ấm lên, là Lục Bách Trình không biết từ lúc nào đã nắm lấy tay cô.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh hôm nay ăn mặc rất chỉn chu, nghiêm túc, có phần hơi cầu kỳ quá mức.
Thực ra thì, dù anh có ăn vận tùy tiện thế nào đi chăng nữa thì hiệu quả cũng như nhau cả thôi. Dù sao thì, có cái gương mặt điển trai này chống đỡ rồi, dù có khoác bao bố lên người thì cũng chẳng thể nào khó coi được.

Bữa cơm tối kết thúc. Bên nhà Vạn Hi có tài xế riêng đưa về. An Mộng Như và Khương Thực lên xe của Lục Bách Trình. Khương Phi ngồi ở ghế phụ cạnh người lái, trong đầu chỉ cảm thấy bầu không khí trong xe lúc này thực sự ngột ngạt đến mức khó thở.

Đối mặt với một Vạn Hi luôn tìm cách lấy lòng mình, An Mộng Như thừa biết là vì lý do gì, dù trong lòng có tức giận đến mấy cũng không thể nào phát tác ra ngoài được. Bây giờ Vạn Hi không có ở đây, Khương Phi cứ sợ mẹ mình sẽ nhân cơ hội này trút giận lên Lục Bách Trình. Nào ngờ bà lại im lặng suốt cả quãng đường về nhà, chỉ đến lúc xuống xe mới hỏi Lục Bách Trình một câu: “Có muốn ở lại nhà một đêm không?”

Khương Phi nín thở chờ đợi. Lúc Lục Bách Trình đồng ý, cô đưa mắt nhìn về phía mẹ mình. An Mộng Như không nhìn cô, chỉ khẽ gật đầu một cái, nói: “Vậy cũng được, để dì đi tìm thêm chăn đệm cho con, đêm nay hình như nhiệt độ lại xuống thấp đấy.”

Khương Phi được chiều mà đâm ra hoảng sợ, dùng sức véo mạnh vào cánh tay Lục Bách Trình đang ngồi bên cạnh.

Bởi vì cả bữa cơm tối trong lòng đều không yên nên Khương Phi chẳng ăn được bao nhiêu. Thừa lúc Lục Bách Trình đi tắm, cô mò xuống dưới lầu, định vào bếp lục tủ lạnh tìm chút gì đó bỏ bụng. Vừa mới đi đến đầu cầu thang đã nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ vọng ra từ trong bếp của An Mộng Như và Khương Thực.

Khương Phi dừng bước chân lại.

Hai người họ chắc là đang chuẩn bị đồ ăn cho bữa sáng mai. An Mộng Như có thói quen mỗi sáng phải uống một ly sữa đậu nành tươi, nên tối nào cũng phải ngâm đậu trước để sáng mai xay. Còn Khương Thực thì có lẽ cũng bị bà lôi vào bếp để tán gẫu giết thời gian trong lúc chờ đợi.

An Mộng Như nói: “Sáng nay bà dì cả của con bé Phi Phi vừa mới gọi điện hỏi xem nó có muốn tìm đối tượng xem mắt không, bảo bên chỗ bà ấy có mối tốt lắm. Tôi cũng định bụng xem thử thế nào, ai dè bà ấy lại gửi cho tôi ảnh một ông hói đầu. Ông xem có tức không chứ? Đây mà gọi là đối tượng tốt kiểu gì? Dù có tốt đến mấy đi nữa thì cũng không thể hói đầu được.”

“Bà cũng thật là,” giọng Khương Thực có chút không đồng tình, “Con bé Phi Phi với thằng Tiểu Lục cũng đã thành đôi rồi, bà còn nghĩ đến chuyện xem mắt làm gì nữa.”

“Tôi cũng đâu phải là người nhàm chán đến thế! Sau đó tôi cũng nói thẳng với bà dì cả rồi, bảo con bé Phi Phi có bạn trai rồi, còn gửi ảnh cho bà ấy xem nữa cơ. Bà ấy ghen tị chết đi được ấy, cách cả cái điện thoại mà tôi còn ngửi thấy mùi chua lè.”

Bình luận

Để lại bình luận