Chương 1037

May là An Trường Nguyệt cũng không phải người như vậy, nếu không thì đúng là uổng công An Hồng Đậu dạy dỗ bao năm nay.
“Không định thế nào cả, dù sao cháu còn nhỏ, chuyện kết hôn cũng không vội.” Mặc dù miệng nói vậy nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát: “Cô, cháu ở đây cũng lâu rồi, cháu muốn về quê.”
“Muốn về thì về, ngày mai cô bảo dượng cháu mua vé tàu cho cháu.” An Hồng Đậu an ủi cô ấy.
Trong lòng cô hiểu rõ, trốn tránh có lẽ không phải là cách giải quyết tốt nhất nhưng sự việc đã đến nước này, có vẻ như không trốn tránh cũng chẳng khá hơn được.
An Trường Nguyệt gật đầu, vẫn bình tĩnh như ngày thường, không hề nhìn ra vừa rồi cô ấy đã bị đả kích về mặt tình cảm.
An Hồng Đậu ra khỏi cửa, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Trong phòng khách, Thẩm Tương Tri cũng đang chất vấn Giang Hoài: “Chuyện hôm nay, đừng nói với tôi là không liên quan đến anh.”
“Thật sự không liên quan đến tôi, được rồi, thật ra cũng có một chút liên quan.” Giang Hoài giơ hai tay lên, vẫn chọn nói thật: “Anh cũng biết, bọn họ muốn ở bên nhau, đây là chuyện sớm muộn phải đối mặt, tôi chỉ giúp họ đẩy nhanh tiến độ, đối mặt với những chuyện này sớm hơn thôi. Lão Thẩm, tôi không muốn Trường Nguyệt uổng phí thanh xuân, nếu bọn họ có thể giải quyết được vấn đề của Mục phu nhân, tình cảm của hai người họ cũng sẽ viên mãn, còn nếu không giải quyết được, chia tay chỉ là vấn đề sớm muộn, chia tay sớm thì tổn thương ít hơn, có gì không đúng chứ?”
Nói như vậy cũng đúng nhưng với tư cách là kẻ chủ mưu thúc đẩy chuyện này, quả thực không được hoan nghênh, có vẻ như đang cố ý chia rẽ đôi uyên ương.
“Cho dù có đối mặt sớm đi chăng nữa, bọn họ chia tay rồi, Trường Nguyệt cũng chưa chắc sẽ thích anh.” An Hồng Đậu từ bên cạnh đi ra: “Cho nên, làm như vậy có lợi gì cho anh?”
“Tôi thật sự chỉ đơn thuần muốn tốt cho Trường Nguyệt thôi, sao mọi người đều không tin tôi vậy?” Giang Hoài cảm thấy mình rất vô tội.
Thật sự, hắn thật sự đang giúp Trường Nguyệt, giúp cô ấy sớm nhận ra thái độ của nhà họ Mục, còn có thái độ của Mục Vân Đông.
Nếu bọn họ có thể giải quyết được vấn đề của hai bên gia đình, Giang Hoài cũng sẽ dứt khoát buông tay, đi tìm một nửa đích thực của mình, dù sao hắn cũng đã đến tuổi, không thể trì hoãn thêm được nữa.
Còn nếu bọn họ vì không giải quyết được mà chia tay, Giang Hoài nghĩ, đây cũng coi như là cơ hội của hắn.
Được rồi, thật ra hắn cũng có chút ích kỷ.
Mặc dù trong lòng rất chắc chắn, cho dù có yêu nhau đến mấy, gia đình của đôi bên cũng đã định sẵn bọn họ không thể ở bên nhau.
Nhưng Giang Hoài không muốn lãng phí thời gian, hắn cũng không đủ kiên nhẫn để tiếp tục chờ đợi.
Đêm ở thành phố Giang không còn tĩnh lặng như trước.
Hai bên đường đã lắp đèn đường từ hai năm trước, ánh đèn mờ ảo kéo dài bóng hai người.
An Trường Nguyệt là người chủ động tìm Giang Hoài.
Dừng xe bên đường, An Trường Nguyệt lấy điện thoại từ chiếc túi nhỏ mang theo bên người, đưa cho Giang Hoài: “Chú Giang, cháu đã hỏi dượng rồi, dượng không nhờ chú chuyển cái này cho cháu, thứ này quá quý giá, cháu cầm cũng không hợp, chú cứ lấy lại đi.”
Giang Hoài không nhận, mà nói: “Em đã gọi tôi là chú Giang rồi, chỉ là một chiếc điện thoại thôi, coi như tôi tặng quà cho em.”
Chỉ là khi nói lời này, ánh mắt hắn lại nhìn vào tay cô ấy.
Màu sắc của viên hồng ngọc làm nổi bật cổ tay thon thả mềm mại của cô gái, nhìn thế nào cũng thấy rất hợp nhưng lại chướng mắt.

Bình luận

Để lại bình luận