Chương 104

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 104

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Càng đi xuống, đèn kích hoạt bằng giọng nói ở hành lang tầng ba đã bị hỏng hoàn toàn, Lâm Dược trong bóng tối tiến lên hai bước, đột nhiên đưa tay nắm lấy vạt áo cô: “Bùi Gia Mạt…Bùi Gia Mạt…Tớ không nhìn thấy gì hết, ôm tớ cái đi, tớ sợ mình sẽ ngã chết mất.”

“……”

Hai người chen lấn nhau, loạng choạng đi xuống lầu mấy bước, Bùi Gia Mạt sốt ruột kéo tay anh ta ra: “Cậu cứ kéo tôi như này sao tôi đi được? Trời cũng chưa tối hẳn đâu.”

“Tớ bị quáng gà.”

“Cậu bị quáng gà thì lấy điện thoại bật đèn pin ra.”

“Sau cậu hung dữ thế….Vừa nãy tớ chơi game trên điện thoại thì hết pin ròi….” Anh ta lẩm bẩm, tiếp tục nắm lấy vạt áo cô “Đi đi, cứ đứng ở đó đợi cậu mãi tớ đói muốn chết rồi.”

Tuy nhiên, khi hai người vừa bước được hai bước, đèn kích hoạt bằng giọng nói ở tầng dưới đã bật sáng.

Khoảnh khắc Lâm Dược ngẩng đầu lên, bước chân của anh ta đột ngột dừng lại.

Vị khách đứng ở góc tầng bên cạnh.

Ánh sáng mờ ảo chiếu vào khuôn mặt cô ấy, phản chiếu vẻ mặt hơi sững sờ.

“Viên Viên……” Bùi Gia Mạt nói.

Lâm Dược đột nhiên buông tay ra.

“Đèn ở tầng này vẫn chưa được sửa à.” Cô gái lấy lại vẻ mặt kinh ngạc, mỉm cười với họ.

“Ừ!” Bùi Gia Mạt thay đổi vẻ nóng nảy lúc nãy với anh ta, bước hai bước về phía Chu Tư Viên, đưa tay ôm lấy cánh tay cô ấy, “Cậu từ trường bên kia tới đây à?”

“Không, tớ đến đây bằng xe đạp.” Mặc dù cô gái nắm tay Bùi Gia Mạt nhưng ánh mắt cô ấy vẫn dịu dàng và nhẹ nhàng nhìn anh ta.

“Đã lâu không gặp.” Cô ấy vẫy tay gọi anh ta.

“À….Lâu rồi không gặp.”

Đêm khuya.

Quán lẩu đông nghịt người, các ghế ngồi cách xa nhau.

Ba người tìm chỗ ngồi và gọi đồ ăn. Nửa giờ sau, tiếng nước lẩu đỏ sôi vang lên.

Bùi Gia Mạt liếc nhìn điện thoại rồi đứng dậy: “Viên Viên cậu ăn trước đi, Cố Quyết không tìm thấy chỗ ngồi, tớ ra ngoài đón anh ấy đã.”

“Được cậu cứ đi đi.”

Chỉ còn hai người họ ngồi đối diện nhau.

Chu Tư Viên cúi xuống giảm lửa, lúc ngước mắt lên thì phát hiện ánh mắt của Lâm Dược đang rơi trên mặt cô.

“Cậu có đói không? Nếu không thì đợi Gia Mạt và Cố Quyết đến rồi hẵn ăn nhé.”

Anh ta cụp mắt xuống rồi lại ngước lên: “À, tớ không đói, chúng ta ngồi đợi họ đi.”

“Ừm”

Điện thoại reo lên cô ấy nhìn xuống.

Đầu ngón tay thon dài được vuốt trên màn hình và chạm vào

Lâm Dược muốn thu hồi ánh mắt, nhưng ánh mắt anh ta dường như bị đóng băng, không thể di chuyển đi đâu khác.

Cô ấy có vẻ đã thay đổi rất nhiều, lại có vẻ như không có gì thay đổi cả.

Lúc cô ấy cúi đầu xuống, mái tóc ngắn chạm nhẹ vào xương quai xanh, trong ánh sáng xiên, khóe miệng cô hơi nhếch lên ngay cả khi cô không cười, khóe mắt và chóp mũi cô phiếm hồng khi gió thổi. Giống như mật ong giấu trong hũ mật của trẻ con, một hương vị bí mật có thể khiến người ta vui vẻ suốt cả ngày.

Đột nhiên, trên mặt cô nở một nụ cười, hàng mi dài của cô chụm lại với nhau.

Anh ta không biết cô ấy đang nói chuyện với ai.

Anh ta cảm thấy một luồng hơi ấm kỳ lạ dâng lên từ tận đáy lòng, nhưng anh không tìm được nguồn nhiệt đó nên chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Cho đến khi Bùi Gia Mạt quay lại phá vỡ sự im lặng, anh ta và Cố Quyết ngồi cùng nhau.

Nhìn Bùi Gia Mạt lấy những lát thịt từ trong nồi đang khuấy rồi đặt vào đĩa của Chu Tư Viên : “Mấy miếng thịt này chín rồi đó, nóng lắm đấy cậu ăn cẩn thận có hơi cay đó.”

Lâm Dược cũng bưng bát trước mặt Bùi Gia Mạt: “Bùi Gia Mạt, tớ cũng muốn ăn thịt.”

“Cậu không có tay à?”

Im lặng đảo mắt, Lâm Dược quay sang nói với Cố Quyết: “Hai cô ấy vẫn luôn như thế à? Giống như yêu nhau ấy?” Họ dính chặt vào nhau, thì thầm không ngừng.

Người đàn ông đã im lặng từ khi bước vào cửa ngẩng đầu lên liếc nhìn phía đối diện, “Chắc thế.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận