Chương 104

Phải hình dung con người Tô Chí Dũng như thế nào, có lẽ là ở vị trí trên quen rồi, con người biến trở nên tự phụ, rất ích kỷ, góc độ suy nghĩ vấn đề của ông luôn luôn xuất phát từ bản thân mình, ông muốn làm gì thì đi làm đó, ông muốn đạt được mục đích gì là sẽ đạt được, tôn chỉ duy nhất của ông khi giải quyết vấn đề chính là để bản thân vui vẻ trước rồi nói.
Lần đầu tiên biết được chuyện của chị gái và Tô Chí Dũng là Tô Chí Dũng ép cô ấy, Lục Tri Hạ đã vô cùng có ý kiến với Tô Chí Dũng, thậm chí cô còn tìm đến Tô Chí Dũng, trước mặt mắng ông hai câu, tuy rằng cô đã yêu đương với Tô Cảnh, nhưng cô sẽ không bao giờ đi tôn kính Tô Chí Dũng, bởi vì ông không xứng!
Sau khi hai chị em nói rõ bí mật ra, lúc mới đầu còn có hơi gượng gạo, nhưng nói ra được lời trong lòng thì cũng dễ chịu hơn một chút, nhưng nhìn thần sắc của chị gái vẫn mệt mỏi, không có tinh thần, cuộc hôn nhân sắp đi đến kết thúc quả thực không phải là chuyện đáng để vui mừng.
Tô Chí Dũng lại rất có trách nhiệm, sau khi nhận được điện thoại của chị gái thì lập tức về nhà ngay chiều hôm đó, còn tự mình đi vào phòng Tô Cảnh.
Khi Tô Chí Dũng lên tầng, sắc mặt chị gái hoàn toàn trắng bệch như một tờ giấy, Lục Tri Hạ ngồi bên cạnh chị, vươn tay ra nắm lấy tay chị, phát hiện tay cô ấy lạnh như băng, biết trong lòng cô ấy đang buồn, Lục Tri Hạ ôm chị: “Chị, nếu như chị… đi theo Tô Chí Dũng cảm thấy buồn phiền, chị có thể thử rời khỏi ông ta.”
Cô đã nhìn trộm lúc chị gái và Tô Chí Dũng làʍ t̠ìиɦ, Tô Chí Dũng ở trước mặt chị gái là một vương giả tuyệt đối, ông thao túng tất cả của chị gái, cơ thể và ý chí, Lục Tri Hạ không biết chị gái như vậy có vui vẻ không, cô chỉ đưa ra một ý kiến cho chị tham khảo.
Chị gái không hề lên tiếng, chỉ ngây ngốc ngồi ở đó.
Không lâu sau, căn phòng trên tầng đột nhiên truyền đến tiếng đập đồ, “bịch” một tiếng, động tĩnh vô cùng lớn.
Lục Tri Hạ và chị gái đều bị dọa sợ, hai người nhìn nhau, vành mắt chị gái bỗng chốc đỏ lên.
Mấy phút sau, sắc mặt Tô Chí Dũng khó coi đi xuống tầng, nói một câu “không thuyết phục nổi”, rồi đi đến trước sô pha ngồi xuống, dáng vẻ bị đứa con nghịch tử làm cho tức giận.
Ông nói với chị gái: “Ta không nói đạo lý được với nó, tùy nó đi.”
Lục Tri Hạ cười lạnh trong lòng, cái gì mà gọi là “không nói được đạo lý”? Người không có đạo lý không phải là chính ông sao?!
Cô nhìn nhìn chị gái, đứng dậy nói: “Em lên xem anh ấy.”
Đi đến tầng ba, Lục Tri Hạ nhìn thấy cửa phòng ngủ phụ để mở, đèn bàn vỡ thành những mảnh nhỏ, vừa nãy âm thanh lớn đó chắc là do Tô Cảnh đập thứ này, cô cẩn thận đi qua đống mảnh vỡ vào trong, chỉ thấy Tô Cảnh cứng đờ sống lưng, yên lặng ngồi bên mép giường.
Lục Tri Hạ hé miệng ra muốn gọi anh rể, nhưng đột nhiên nghĩ đến, nếu như quan hệ đã được công khai, cô không nên dùng xưng hô này nữa, đang lúc còn do dự nên gọi tên hay gọi ông xã, Tô Cảnh quay đầu nhìn cô, hỏi: “Có phải em đã biết chuyện của họ từ sớm rồi không?”
Lục Tri Hạ thầm nghĩ điều phải đến rồi cũng đến, cô mím môi, thành thật gật gật đầu.
Sắc mặt Tô Cảnh có hơi xám trắng, anh giống như phát giận trong phút chốc, ngây ngốc ngồi đó nhìn cô, một hồi lâu mới hỏi: “Mới bắt đầu, có thể nói anh và em không thân quen, em giấu anh cũng rất bình thường, sau đó chúng ta… chúng ta thân thiết như vậy, tại sao em cũng không nói?”
“Em… Em không biết phải nói như thế nào, một bên là chị gái, một bên là anh, em nói với không nói đều là sai.”
“Vậy em cứ trơ mắt nhìn anh giống như thằng ngốc, cái gì cũng không biết, còn vì nɠɵạı ŧìиɧ mà cảm thấy áy náy?” Giọng điệu Tô Cảnh rất lạnh nhạt, rõ ràng là thực sự tức giận.
Lục Tri Hạ cũng không dám ngụy biện, chuyện này cô quả thực cố ý giấu Tô Cảnh, rõ ràng là biết không giấu được bao lâu, cô vẫn làm như vậy: “Xin lỗi!” Cô trịnh trọng nói xin lỗi với anh.
Tô Cảnh có lẽ vẫn còn tức giận, tiếp thêm một câu: “Nếu như xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì nữa?!”
Đổi lại bình thường, Lục Tri Hạ nghe thấy lời này chắc chắn sẽ không nhịn được cười thành tiếng, nhưng hôm nay cô không dám, cô sợ đến chết Tô Cảnh lạnh nhạt với cô như vậy, cô muốn đi qua ôm ôm anh, để anh đừng tức giận, nhưng cô lại xác định Tô Cảnh cô chịu để cô ôm không.
Qua một lúc lại nghe thấy Tô Cảnh nói: “Anh không muốn ở bên này nữa.” Anh ngừng lại, hỏi Lục Tri Hạ: “Em đi theo anh không?”
Lục Tri Hạ không do dự một giây, liên tiếp gật đầu, nói: “Em đi với anh.”
Sắc mặt Tô Cảnh lúc này mới tốt hơn một chút, nhưng ngữ điệu vẫn rất cứng rắn, nói: “Cho em nửa tiếng, đi thu đồ lại, đem theo những thứ quan trọng, những đồ khác đến chỗ mới anh lại mua cho em, nửa tiếng sau sẽ đi.”
“Ồ, được.” Nghe anh nói như vậy, động tác của Lục Tri Hạ trở nên hoảng loạn, cũng không để ý đến những thứ khác nữa.
Lập tức quay người chạy chậm xuống tầng.
Nhìn bóng lưng vội vàng chạy đi của cô, Tô Cảnh vô thức thở dài, cũng đứng lên thu dọn đồ đạc tùy thân của mình.
Nửa tiếng sau, hai người hợp lại ở tầng hai, mỗi người chỉ có một va li hành lý đơn giản.
Đi xuống tầng, Tô Chí Dũng và chị gái còn đang ngồi trên sô pha, hai người không nói gì, sắc mặt đều không tốt.
Chị gái thấy họ xách đồ vội vàng đứng dậy, hỏi Lục Tri Hạ: “Muốn đi đâu đây?”
Lục Tri Hạ đang định mở miệng nói gì đó, nhưng lại bị Tô Cảnh kéo tay, đây là lần đầu tiên hai người quang minh chính lớn nắm tay trước mặt chị gái, trong lòng Lục Tri Hạ ít nhiều có chút không tự nhiên, cô có hơi không dám đối mặt với chị gái.
Chỉ nghe thấy Tô Cảnh nói với chị gái: “Chuyện trước đây anh không muốn truy cứu nữa, anh sẽ nói người nhanh chóng soạn đơn ly hôn, đến lúc đó mong em phối hợp ký tên.”
“Tô Cảnh…” Chị gái nghẹn ngào gọi tên anh.
Nhưng Tô Cảnh nhìn như quyết tâm không để ý đến bọn họ, dắt tay Lục Tri Hạ bước lớn rời khỏi biệt thự.
Sau khi Lục Tri Hạ đi theo Tô Cảnh lên xe, cũng không dám hỏi anh đi đâu, ngoan ngoãn thắt dây an toàn, sau đó yên lặng ngồi đó, đợi xe lái rời khỏi sân, khi đi xa dần biệt thự, Lục Tri Hạ mới quay đầu nhìn về phía Tô Cảnh, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Ông xã.”
Tô Cảnh không quay đầu nhìn anh, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừ.”
“Anh đừng giận em nữa, có được không?” Cô mềm giọng làm nũng, thật ra khi Tô Cảnh đưa cô rời đi, cô đã biết tuy rằng Tô Cảnh tức giận nhưng vẫn không mất đi lý trí, ít nhất khi rời đi còn biết mang theo bà xã.
“Hừ.”
Lục Tri Hạ chu môi, hỏi: “Vậy em phải thế nào anh mới hết tức?”
“Xem biểu hiện của em đã.” Anh nói.
Xe lái về hướng trường học, Lục Tri Hạ vẫn nhịn không được hỏi anh: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Tô Cảnh chỉ đơn giản trả lời hai chữ: “Về nhà.”
Lục Tri Hạ ngây ra, cô và anh, cũng có thể có một ngôi nhà sao?
Xe đi một đường đến gần trường học, sau đó rẽ vào một tiểu khu mới xây, Lục Tri Hạ bị Tô Cảnh dắt tay, đi thẳng đến tầng cao nhất của một tòa nhà, đó là một căn nhà phức hợp lớn.
Trước khi đi vào, Tô Cảnh cài đặt dấu vân tay ở ngoài cửa cho Lục Tri Hạ, sau này cô là nữ chủ nhân của ngôi nhà mới này.
“Thời gian có hơi gấp, anh mua nhà đã được trang hoàng sẵn rồi, nếu như ở không thoải mái, sau này chúng ta lại sửa lại.”
Sau đó Tô Cảnh dẫn cô tham quan nhà mới một vòng, sau khi làm quen với bố cục ngôi nhà, anh đột nhiên làm khó cô, khoanh tay nói: “Nói đi, em dùng bao nhiêu thành ý ra để xin lỗi anh.”
Lục Tri Hạ nghĩ cũng không thèm nghĩ: “Một trăm phần trăm.”
Anh nghe xong, gật gật đầu, nói: “Vậy thì cởϊ qυầи áo ra trước đi.”
“Cởi… Cởϊ qυầи áo??”
Anh nói: “Hai ngày nay ở nhà, đều không được mặc quần áo, anh sẽ nghĩ xem có nên tha thứ cho em không.”
Ở nhà không mặc quần áo? Như vậy cũng quá xấu hổ rồi đi!!!

Bình luận

Để lại bình luận