Chương 104

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 104

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Lông mi Đàm Trinh Tịnh khẽ run lên, cô cũng đeo nhẫn cưới cho anh. Hai người nắm tay nhau cùng cúi đầu cảm ơn cha mẹ hai bên và các khách mời.

Khuất sau tầng tầng lớp lớp người, Văn Hinh ngồi ở ghế dành cho khách nữ, từ phía xa xa, cô ấy nhìn Đàm Trinh Tịnh và người đàn ông bên cạnh cúi người.

Trinh Tịnh có hạnh phúc không? Cô ấy không nhìn rõ nét mặt của Đàm Trinh Tịnh, chỉ hy vọng bản thân không làm sai, cô ấy thật lòng chúc phúc cho bạn. Chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên, bạn trai cô gửi tin nhắn đến: “A Hinh, bọn họ thả anh rồi, anh không sao.”

Văn Hinh nhìn vào màn hình rất lâu mới đưa tay cất điện thoại vào túi.

Hôn lễ đi tới hồi kết, Nhiếp Tu Tề đỡ Đàm Trinh Tịnh rời khỏi sân khấu nghỉ ngơi.

Người dẫn chương trình lên sân khấu nói một tràng, sau đó là vài tiết mục khuấy động bầu không khí, những người được mời đều là người nổi tiếng, bầu không khí vô cùng sôi động.

Trong lúc chờ chuyên gia trang điểm đến thay quần áo cho mình, Đàm Trinh Tịnh ngồi trên chiếc ghế êm ái xoa bóp phần bắp chân nhức mỏi.

Nhiếp Tu Tề vốn đang quay lưng về phía cô nghe điện thoại, khi quay đầu trông thấy vậy thì mím môi kết thúc cuộc gọi, đi tới nắm lấy cổ tay cô, đôi mắt đen kịt nhìn cô chăm chú, giọng nói giống như đang cảnh cáo: “Đừng làm những động tác nguy hiểm như vậy, cẩn thận cái bụng em đấy.”

Nói rồi anh ngồi thụp xuống, nắm lấy cẳng chân cô, lòng bàn tay phủ lên trên rồi bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.

Đàm Trinh Tịnh ngây người, ánh mắt rơi xuống đỉnh đầu anh. Khung cảnh này rất quen thuộc, rất lâu trước đây cô cũng từng nhìn thấy đỉnh đầu anh từ góc độ này. Với địa vị như anh, người có thể trông thấy đỉnh đầu của anh hẳn là không nhiều. Lúc đó, cô chỉ mải nghĩ tới việc anh rốt cuộc có ý gì với mình. Hoàn toàn chưa từng nghĩ tới hai người sẽ có ngày hôm nay.

“Nghĩ ngợi gì đó?”

Anh đột nhiên cất tiếng rồi ngẩng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén.

Cô khẽ cười một tiếng rồi nâng tay đặt lên đầu anh: “Em đang nghĩ về lần đó… cũng trong tư thế như thế này.”

Những sợi tóc mềm mại được cô nắm trong lòng bàn tay, có vài sợi len qua kẽ ngón tay cô chĩa ra ngoài.

Cô không kìm được mà khẽ vò số tóc trong tay: “Có ai từng nói… tóc anh rất mềm chưa?”

Phong thái mạnh mẽ của người đàn ông ngay lập tức bị cô phá hỏng, từ sói vương biến thành một chú cún con mặc cho người khác vuốt ve.

Lần đó ư? Anh hồi tưởng lại.

“Em nghĩ anh còn có thể để ai xoa đầu mình như vậy?”

Nhiếp Tu Tề nhướng mày, cúi đầu để cô xoa, còn mình thì chăm chú bóp chân cho cô.

Đàm Trinh Tịnh nhịn cười nói: “Khi đó em đã nghĩ, tóc của anh nhìn có vẻ sờ rất thích.”

Nhiếp Tu Tề: “Chỗ khác của anh cũng sờ rất thích, em có muốn sờ thử không?”

Anh ngồi quỳ một chân, lưng dựng thẳng, ôm lấy eo rồi hôn lên môi cô một cái.

Cô bị động tác bất ngờ của anh làm cho giật mình, bàn tay đặt trên ngực anh đẩy nhẹ hai cái tượng trưng sau đó nhanh chóng thỏa hiệp, cơ thể dựa vào ngực anh hé mở đôi môi đỏ hồng.

Bàn tay cô vuốt ve cơ bắp của anh, dấy lên ngọn lửa dục vọng. Ham muốn đè nén của Nhiếp Tu Tề đã lâu không được giải phóng, chờ đợi thêm chút nữa cũng không hề gì, đêm tân hôn mới là lúc phát huy sức mạnh của anh.

Anh vòng tay qua eo cô rồi thì thầm bên tai: ” Bác sĩ nói bốn năm tháng là có thể rồi…”

Cô trừng mắt lườm anh một cái: “Đầu óc anh đang nghĩ cái gì thế hả?”

Anh khẽ cười: “Buổi tối nói sau, cũng không gấp.”

Đến khi hôn lễ kết thúc, hai người trở về phòng ngủ, Nhiếp Tu Tề cẩn thận làm theo chỉ dẫn của bác sĩ, thử làm với Đàm Trinh Tịnh một lần.

Đàm Trinh Tịnh nằm thẳng trên giường, dưới người là mấy chiếc gối dày, áo khoác ngoài được anh cởi ra. Anh không cởi hết quần áo trên người cô vì sợ cô nhiễm lạnh.

Cô đỏ mặt dạng chân trước mặt anh, dưới cái nhìn chăm chú của anh, cửa động bắt đầu tiết ra một chút dịch thể.

“Anh nhớ nhẹ thôi đấy.” Cô cắn môi nói. Đã lâu không ân ái nên cơ thể cô cũng khao khát anh.

“Bà xã yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.” Động tác của Nhiếp Tu Tề rất nhẹ nhàng, anh vuốt ve khắp cơ thể cô, khi tìm được góc độ phù hợp, anh nhẹ nhàng đưa mình vào bên trong.

Sau khi tiến vào, cả hai người đồng thời phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, mấy tháng xa cách, cuối cùng cũng được tiếp xúc với nhau, cả anh và cô đều rất nhớ đối phương.

Phụ nữ mang thai có nhu cầu chăn gối cao hơn bình thường, Đàm Trinh Tịnh vuốt ve vùng bụng và tận hưởng động tác dịu dàng của anh.

Hai mắt Nhiếp Tu Tề đỏ ngầu, dù dục vọng đang sục sôi nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế động tác, không tấn công mạnh mẽ như mọi khi, anh nâng niu cô như búp bê làm bằng thủy tinh dễ vỡ, đưa vào trong cô nhẹ nhàng rồi từ từ rút ra.

Bình luận

Để lại bình luận