Chương 105

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 105

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Bão Táp Ngầm Và Cánh Cửa Hé Mở
Tô Yểu cứ ngỡ sau khi thú nhận chuyện động trời là tự ý lấy trộm hộ khẩu đi đăng ký kết hôn, Mộc Vi sẽ nổi cơn tam bành, hoặc ít ra cũng chì chiết mỉa mai, hay tệ nhất là im lặng đáng sợ… Nhưng cô không thể ngờ mẹ mình lại bình tĩnh đến thế này.
“À, chuyện này mẹ biết lâu rồi.”
Tô Yểu tròn mắt kinh ngạc, “A?”
“Con là con gái mẹ đẻ ra, chẳng lẽ mẹ lại không nhìn ra mấy trò mèo của con sao?” Mộc Vi liếc xéo cô, “Còn nữa, con dám lôi kéo ba con làm đồng minh, không biết ông ấy trước mặt mẹ là kẻ phản bội số một à?”
Tô Yểu: “…”
“Sau khi con lấy hộ khẩu đi chưa đầy mấy ngày mẹ đã phát hiện ra rồi. Mẹ không làm ầm lên cũng là nể mặt cái cậu trai khăn quàng cổ kia thôi đấy.”
“Anh ấy… ngầm tìm gặp mẹ sao?”
Mộc Vi lắc đầu, “Lần trước mẹ nằm viện, việc đổi phòng bệnh không phải do cậu ta sắp xếp à? Người ta đã giúp mình, mẹ cũng không phải loại vong ơn bội nghĩa –” Gương mặt Tô Yểu lộ vẻ vui mừng, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Mộc Vi nói tiếp: “Nhưng không có nghĩa là mẹ không tức giận.”
“Con gái mẹ từ nhỏ đến lớn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, thế mà đùng một cái sắp ba mươi tuổi đầu lại nổi loạn! Con nói xem, con lén lút kết hôn…” Mộc Vi dùng ngón tay chọc nhẹ vào trán cô, “Trông ra cái thể thống gì hả? Ngày thường mẹ dạy con như thế sao?”
Tô Yểu bị đau liền né tránh, biết Mộc Vi chỉ ăn mềm không ăn cứng, vội vàng ôm chầm lấy bà, “Mẹ ơi, mẹ đừng giận nữa mà? Không phải mong muốn lớn nhất của mẹ là tống con ra khỏi nhà sao? Bây giờ con gả đi rồi, mẹ phải mừng mới đúng chứ.”
Hai hàng lông mày của Mộc Vi dựng ngược, “Con còn dám nói!”
Tô Yểu lập tức làm động tác kéo khóa miệng, không dám hó hé thêm lời nào. Mộc Vi tức đến mức lồng ngực phập phồng không ngừng, một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại. Bà nhìn con gái với ánh mắt vừa giận vừa thương, “Con chờ đấy, lát nữa dẫn cậu ta tới gặp mẹ ngay.”
Tô Yểu kéo chiếc khóa kéo vô hình trên miệng mình ra, “Cho nên ý mẹ là… chấp nhận rồi ạ?”
“Nghĩ hay nhỉ.” Mộc Vi đứng dậy, nhìn xuống cô con gái đang ngồi bệt dưới sàn, “Để cậu ta đến gặp mẹ trước đã, sau đó muốn nói gì thì nói.”
Vậy cũng coi như là một khởi đầu tốt đẹp rồi. Tô Yểu hít một hơi thật sâu, đảm bảo chắc nịch: “Anh ấy tuyệt đối sẽ không làm mẹ thất vọng đâu!”
Mộc Vi không hề dao động, “Nói trước nhé, thái độ của mẹ sẽ không tốt lắm đâu, bảo cậu ta chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đi.”
________________

Tô Yểu đến khách sạn tìm Lương Sở Uyên. Trên đường về nhà, cô cứ luyên thuyên không ngừng, rõ ràng là đang căng thẳng, thậm chí còn căng thẳng hơn cả Lương Sở Uyên. Trước khi bước vào thang máy, cô nhìn người đàn ông điềm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng bên cạnh, có chút nản lòng: “Sao anh chẳng hồi hộp chút nào vậy?”
Lương Sở Uyên nắm lấy tay cô, bấm nút gọi thang máy, “Bởi vì anh mong chờ… nhiều hơn là hồi hộp.” Anh muốn đến thăm nơi Tô Yểu đã lớn lên từ nhỏ, muốn hòa nhập hoàn toàn vào cuộc sống của cô. Người thân cũng tốt, bạn bè cũng được, cho dù chỉ là một cái giường, một cái bàn, anh đều muốn nhìn thấy một lần.
Khi anh nói những lời này, Tô Yểu còn chưa cảm nhận được gì nhiều, nhưng điều thực sự làm cô xúc động chính là sự dịu dàng hiện rõ trong đáy mắt anh. Má cô ửng đỏ, siết chặt tay anh hơn, “Mẹ em thật ra rất dễ nói chuyện, chỉ là tính tình hơi thẳng thắn, nói năng trực diện, anh đừng để bụng nhé, cứ nghe tai này lọt tai kia là được.”
Rất nhanh đã đến tầng tám. Lương Sở Uyên thấy cửa thang máy mở ra, lắc lắc đầu, “Anh sẽ không để bụng đâu.” Yêu ai yêu cả đường đi lối về. Người nhà của Tô Yểu cũng chính là người nhà của anh.
Mộc Vi nói sẽ không cho Lương Sở Uyên sắc mặt tốt, nhưng khi nhìn thấy người thật, bà lại thoáng thất thần. Lúc trước ở Ôn Thành, bà đã từng nhìn trộm cậu ta từ xa, chỉ cảm thấy người này cao ráo, tay dài chân dài, ngũ quan tuy không nhìn rõ lắm nhưng cũng thấy được cậu ta rất trắng trẻo. Lúc này nhìn gần đánh giá kỹ càng, mặt mày đẹp đẽ sạch sẽ như làn gió mùa hạ, ý định làm khó dễ ban đầu bỗng dưng bị thổi bay sạch sành sanh. Bà ho khan một tiếng, huých nhẹ vào cánh tay Tô Nguyên bên cạnh, “Ông pha trà đi.”
“À đúng đúng, pha trà pha trà.” Tô Nguyên như vừa tỉnh khỏi cơn mê. Ông là lần đầu tiên nhìn thấy Lương Sở Uyên, với tư cách một người cha, ông vừa hài lòng lại vừa có chút lo lắng. Nguyên nhân là ông sợ Tô Yểu không xứng đôi vừa lứa với một chàng rể ưu tú như vậy. Nhưng ông vốn là người ôn hòa, cũng không biểu lộ ra nửa điểm lo âu, chỉ cười cười, bảo Tô Yểu mời Lương Sở Uyên ngồi xuống trước, “Cháu đến là tốt rồi, còn mang nhiều đồ như vậy làm gì, thật tốn kém!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận