Chương 105

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 105

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Vu Mã tiên sinh.”

Hắn hơi thở dài, đi vào tới ngồi ở mép giường hắn , phòng không lớn chỉ có một cái giường đơn dựa cào tường cùng bàn sách, không có một ánh đèn.

“Vu Úy, lúc trước giúp cậu, điều này đã khiến cậu có ý nghĩ vĩnh viễn chân thành với tôi, đúng không?”

Hắn cúi đầu tới, “Đúng vậy.”

Vu Mã tứ từ tây trang nội sườn túi lấy ra hai trương tạp, đặt ở hắn trên bàn.

“Cậu tuy rằng là quỷ hút máu, cũng chỉ là một nửa huyết quỷ mà thôi, dục vọng không mãnh liệt như thuần chủng, tôi muốn thả cậu đến thé giới nhân loại sinh hoạt, dù sao trước kia cậu cũng là nhân loại, loại chuyện này cũng không cần tôi dạy cho cậu nên làm như thế nào đi.”

Trên mặt hắn hiện lên kinh ngạc, “Vì sao , ngài không cần tôi nữa sao?”

“Cũng không phải.” Hắn nở nụ cười, “Chỉ là tôi cảm thấy cậu cũng nên thích ứng một chút sinh sống của nhân loại , tôi chỉ còn không đến một trăm năm thọ mệnh, về sau, cậu đơn nhiên cũng phải rời đi nơi này, trước khi đi, tôi sẽ nghĩ mọi cách để Khôi Minh chịu tiếp nhận tộc quỷ hút máu.”

“Cậu ta trên danh nghĩa tuy rằng là thiếu chủ, nhưng cậu xem trong mắt cậu ta trừ bỏ ma nữ, nào còn cất chứa được đồ vật khác…”

“Vu Mã tiên sinh.”

Vu Úy đánh gãy lời hắn, quỳ một gối xuống đất, cúi đầu phục tùng khẩn cầu, “Tôi ! Vu Úy đã từng phát lời thề nguyện trung thành với ngài, tuyệt không rời đi tộc quỷ hút máu , cũng tuyệt không phản bội, ngài đi rồi tôi cũng sẽ không trở lại thế giới nhân loại, xin cho phép tôi cự tuyệt ngài, khẩn cầu ngài thu hồi mệnh lệnh.”

Vu Mã tứ thật ra cũng tò mò, “Cậu chấp nhất cái gì? Thế giới nhân loại cũng có rất nhiều điều thú vị, nơi này buồn tẻ nhạt nhẽo, trừ bỏ hắc ám chính là quạ đen.”

Hắn nhấp môi, nhắm lại mắt lại.

“Vì người trong lòng.”

Bên ngoài trời đổ mưa to, từng hạt mưa lớn như hạt châu đem mái hiên gõ vang từng trận rung động, nước mưa từ giác mái không ngừng nhỏ giọt chảy xuống , nện ở trên đất tạo ra những vũng nước ướt át.

Cốc cốc cốc.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, người trong nhà dầm mưa xuyên qua sân, đi vào cổng lớn dò hỏi một câu.

“Ai vậy?”

Không có người hé răng.

Vì lòng hiếu kỳ mà mở cửa, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông làm hắn dọa sốc, mắt phải còn có một vết sẹo lớn dữ tợn, chỉ có thể mở một mắt, mặc áo choàng màu xám cũ nát , nước mưa đem hắn xối ướt.

Vu Úy nhìn người đàn ông có diện mạo văn nhã trước mặt, thanh âm khàn khàn dò hỏi, “Xin chào, trời mưa thật sự quá lớn, tôi có thể tiến vào trốn mưa trong chốc lát không?”

Người đàn ông có chút do dự, phía sau truyền đến tiếng phụ nữ truyền đến.

“Lão công, là ai vậy?”

“Được, vậy tiến vào trú mưa đi.”

“Để hắn vào đi, trời mưa đích xác có chút lớn.”

Người đàn ông theo tiếng nghiêng người cho vào, “Mời vào .”

“Cảm ơn.”

Hắn đi theo xuyên qua sân, đi vào trong phòng, vượt qua ngạch cửa dưới chân, phòng trong đen nhánh chỉ có một bóng đèn màu vàng ở giữa nhà sáng lên, treo ở không trung, nhà ở thanh bần không có vật phẩm gì hoa lệ , thư duy nhất đáng giá, có thể chỉ là cái tủ lạnh nhỏ kia.

Người phụ nữ ngồi ở bếp lò nấu trà, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt khi hắn tháo mũ xuống , bị vết sẹo ở khóe mắt kia làm khiếp sợ.

Vu Úy đã nhìn ra, che khóe mắt lại nói, “Mọi người không cần lo lắng, tôi không phải người xấu, chỉ là đi du lịch mà lạc đường đến nơi này.”

Cô gái hiển nhiên là thở ra nhẹ nhàng một hơi, cười rộ lên nhiều hơn vài phần ôn nhu, “Thì ra là du lịch sao, nói này của chúng tôi chỉ là nông thôn, sao lại chạy đến nơi này?”

“Trời mưa quá lớn, không thấy rõ đường liền đi tới nơi này.”

Người đàn ông đánh gãy lời bọn họ, châm trà cho hắn, “Ngồi ở đây uống chút trà đi, mưa này sợ trong chốc lát sẽ không tạnh được.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận