Chương 105

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 105

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Suy cho cùng thì cô vẫn chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi. Dù có là đời đời hay kiếp kiếp đi chăng nữa, thì cô vẫn không thể nào với tới được thứ mà mình hằng mong cầu.

Cô rón rén đưa bàn tay mình ra, khẽ sờ chạm vào gương mặt nam nhân đang say ngủ. Từ sống mũi cao thẳng tắp cho đến đôi môi bạc hồng hào quyến rũ.

Hỷ Hỷ đã được thừa hưởng trọn vẹn hai điểm nổi bật này từ ba của con bé, vậy nên suốt bao nhiêu năm qua, cô không thể nào quên đi được gương mặt ấy. Không những không thể quên được, mà hình ảnh của anh lại ngày một khắc sâu hơn vào trong tâm trí cô.

“!!” Bất chợt cánh tay cô bị người kia túm chặt lấy, cô còn chưa kịp hoàn hồn trở lại đã nghe thấy giọng nói trầm khàn của anh cất lên.

“Cô có mệnh là chuột hay sao vậy? Suốt ngày cứ thích lén la lén lút như thế.”

Cô bối rối nhìn Giang Vũ, muốn rút nhanh bàn tay mình về nhưng lại bị anh giữ chặt lấy không chịu buông ra. Sợ rằng anh sẽ nổi giận với mình, cô lúng túng giải thích: “Chỉ, chỉ là em vào kiểm tra xem tình hình của anh thế nào thôi mà… Em thật sự không có ý gì khác cả đâu, mong anh đừng hiểu lầm em…”

“Nếu như tôi hiểu lầm thì sẽ thế nào?” Anh hỏi vặn lại, giọng điệu có chút nguy hiểm.

“…” Vũ Tranh im lặng không nói gì thêm nữa, bởi vì cô sợ nếu mình nói ra thì sẽ lại vạ miệng thêm một lần nữa mất. Nhưng xem ra người đàn ông kia nào có muốn để cho cô được yên ổn, anh lại tiếp tục nhắc đến cái vấn đề còn dang dở của lúc chiều thêm một lần nữa.

“Cô yêu tôi đúng chứ?”

“Anh có bắt buộc phải tìm ra bằng được câu trả lời hay không?” Cô hỏi lại, giọng điệu có chút mệt mỏi.

Giang Vũ ngồi thẳng người dậy, anh ảm đạm nhìn cô gái nhỏ đang đứng trước mặt mình: “Nếu không thì là gì đây?”

“Anh cần gì phải nhọc lòng đến như vậy cơ chứ? Dù cho em có yêu anh hay là không đi chăng nữa, thì cũng đâu có thể nào thay đổi được bất cứ điều gì đâu.” Cô đặt xấp giấy tờ đang cầm trên tay lên chiếc giường bệnh trống trải, rồi cười nhạt một tiếng: “Giang Vũ, anh đâu có hề yêu em.”

Nhìn thấy tập giấy tờ nằm trên giường, mi tâm của anh không khỏi đanh lại ngay lập tức: “Đây là cái gì?”

“Là bản hợp đồng mà lần trước anh đã gửi cho em đó…” Cô hít vào một hơi thật sâu, rồi mới chầm chậm lên tiếng nói tiếp: “Em sẽ không nhường lại quyền nuôi con nữa đâu… Đợi đến khi nào Hỷ Hỷ hoàn toàn khỏe mạnh trở lại, em sẽ đưa con bé đi khỏi nơi này.”

Đôi mày rậm của anh ngày một nhăn nhíu lại nhiều hơn, lực đạo ở bàn tay anh cũng càng lúc càng mạnh thêm. Anh khàn giọng hỏi cô: “Cô quan tâm đến những lời mà mẹ tôi đã nói làm gì cơ chứ? Có đáng hay không?”

“Vốn dĩ ngay từ lúc đầu em đã định sẽ bỏ đi thật xa rồi, chẳng qua là khi đó em không hề có ý định sẽ mang theo Hỷ Hỷ đi cùng mà thôi. Nhưng những lời mà mẹ anh nói cũng không phải là không có lý, một người phụ nữ mà 5 năm về trước đã từng nhẫn tâm hại anh ra nông nỗi thê thảm như vậy, thì không có lý nào 5 năm sau này lại có thể mang tới cho anh được bất cứ ích lợi gì cả. Vậy nên tốt nhất thì vẫn là nên tránh xa anh ra một chút thì hơn, sự nghiệp của anh không hề dễ dàng gì mới có được ngày hôm nay, em cũng không muốn anh lại vì em mà phải đổ vỡ thêm một lần nào nữa đâu.” Cô giải thích, giọng điệu đầy chua xót.

“Tôi có mượn cô phải lo xa đến như vậy hay sao?” Anh trầm giọng hỏi lại, nửa thật nửa đùa: “Vũ Tranh, tôi và cô không hề giống nhau đâu. Cho dù tôi có rời khỏi cái làng giải trí đầy thị phi này đi chăng nữa, thì tôi vẫn thừa sức để có thể nuôi nổi cả mẹ con cô.”

Lồng ngực cô đập mạnh liên hồi, hai mắt cứ thế mà ửng đỏ lên thành một mảng lớn. Những lời lẽ đầy mập mờ ẩn ý đó, không chỉ làm cho cô tưởng bở viển vông, mà còn khiến cho trái tim cô đau nhói đến lạ thường.

Cô biết rõ… đó chỉ là một lời nói suông mà thôi.

“Tôi đã nói là tôi sẽ cưới cô làm vợ, đó không phải là lời nói đùa đâu.” Giang Vũ kéo cô ngồi xuống cạnh giường bệnh của mình, anh thâm trầm nhắc lại thêm một lần nữa: “Vũ Tranh, tôi thật sự rất muốn được chăm sóc cho cả cô và Hỷ Hỷ.”

“KHÔNG ĐƯỢC ĐÂU!” Cô lớn giọng phản đối ngay lập tức, nước mắt cũng vì lẽ đó mà thi nhau rơi xuống không ngừng. Cô bất lực siết chặt lấy lòng bàn tay mình, giọng nói không ngừng run rẩy: “Thật sự là không được đâu mà… Chúng ta… chúng ta thật sự không thể nào được đâu…”

“Tại sao lại không được cơ chứ?” Anh hỏi dồn.

“Bởi vì anh không hề yêu em, em cũng không cần tìm một người đến để thương hại mình đâu.” Cô nói, giọng điệu đầy kiên quyết: “Vả lại em cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm làm gì cả, em hoàn toàn có thể tự mình lo liệu cho Hỷ Hỷ được mà.”

“Bằng cái cách đi tiếp rượu trong những quán bar hạng sang đó sao?” Anh tức giận hỏi lại, rồi kéo cô lại gần phía mình hơn nữa: “Cô muốn sau này con bé lớn lên sẽ biết được rằng mẹ của nó đã từng phải làm phục vụ ở trong những nơi đó hay sao? Trong khi ba ruột của nó lại thừa sức để có thể nuôi dưỡng cả hai mẹ con?”

Cô không nói gì thêm nữa, nước mắt cứ thế mà lăn dài trên gương mặt xinh đẹp. Bà Lâm chính là một bầu show lớn có tiếng tăm trong giới giải trí này, cô mà làm trái lại mệnh lệnh của bà ta thì chẳng khác nào là đang làm mất lòng gần một nửa giới nghệ thuật cả. Vào cái năm đó, cô đã tự tiện phá hỏng đi chuyện tốt của bà ta, nên đã bị bà ta dùng quyền lực để phong sát khiến cô không thể nào tiếp tục hành nghề được nữa. Đến cả cái việc đi làm người mẫu ảnh cũng không hề được suôn sẻ chút nào cả.

Suốt cả 5 năm ròng rã trôi qua, từ một nhân viên bán hàng bình thường cho đến một cô bồi bàn phục vụ rượu trong quán bar, công việc nào cô cũng đều đã thử qua cả rồi. Nhưng số tiền ít ỏi mà cô kiếm được thật sự không nhiều, chỉ có làm việc ở trong những quán bar hạng sang đó thì mới đủ tiền để có thể bươn chải cho cuộc sống của hai mẹ con mà thôi.

Giang Vũ nói rất đúng, Hỷ Hỷ thật sự không nên có một người mẹ tồi tệ như cô. Thật là ghê tởm mà!

“Đừng có tự mình ôm hết mọi đau khổ vào trong người nữa. Từ nay về sau, cô hoàn toàn có thể san sẻ bớt gánh nặng đó với tôi được rồi.” Anh nói, giọng điệu có chút dịu dàng hơn.

“Nhưng mà…”

“Tôi còn chưa nói hết lời đâu.” Anh nhíu mày lại, rồi chủ động ôm người con gái kia vào trong lòng mình. Anh không kiềm được mà phải bật ra hai tiếng nhận xét: “Gầy quá đi mất.”

Vũ Tranh bị anh bất ngờ ôm chặt lấy đến mức thần trí trở nên đờ đẫn cả ra, cô lúng túng không biết phải nói gì tiếp theo: “Tạng, tạng người của em vốn khó lên cân mà… Ngay cả lúc mang thai Hỷ Hỷ, em cũng không hề tăng được thêm một chút nào cả…”

“Vậy thì từ nay về sau tôi sẽ cố gắng vỗ béo lại cho cô là được chứ gì.” Anh siết chặt cô hơn nữa vào trong lòng mình, rồi trầm giọng nói một cách chắc nịch: “Cô nói rất đúng, tôi không hề yêu cô, tôi cũng biết rõ là cô không cần tìm một người đến để thương hại mình. Có thể không phải là bây giờ, nhưng tôi chắc chắn rằng mình sẽ học được cách để yêu cô.”

“Vũ Tranh, từ nay về sau cô không cần phải ra ngoài bươn chải vất vả nữa đâu. Mọi việc cứ giao phó hết cho tôi lo liệu là được rồi.”

Mấy ngày sau đó.

Tin tức về người thừa kế duy nhất của sản nghiệp khổng lồ nhà họ Tống đã làm lễ cầu hôn thành công với một nữ diễn viên chỉ thuộc tuyến 18 vô danh đang được lan truyền một cách rầm rộ trên khắp các trang báo chí lớn nhỏ. Thông tin này không chỉ làm cho cộng đồng mạng phải rúng động, mà ngay cả giới doanh nhân quyền lực cũng phải bất ngờ không kém. Không một ai có thể ngờ được rằng Tống gia danh giá lại chấp nhận một người hoạt động trong giới giải trí về làm con dâu của mình, mà người đó lại còn là một nữ diễn viên không hề có chút tên tuổi nào cả. Đôi bên rõ ràng là có sự chênh lệch quá lớn về đẳng cấp, hoàn toàn không thể nào giúp ích được gì cho nhau cả.

Lục Hiểu Dư nằm dài trên chiếc giường êm ái, quần áo trên người cô xộc xệch cả ra sau một cơn hoan ái mãnh liệt vừa mới kết thúc. Bộ phim cô tham gia đóng máy còn chưa đầy năm ngày, vậy mà người đàn ông kia đã đè cô ra làm tình còn nhiều hơn cả số ngày trong một tháng cộng lại nữa. Nhu cầu sinh lý của hắn cao đến độ cho dù cô có mười cái mạng đi chăng nữa cũng không thể nào đáp ứng nổi cho hắn được.

Bình luận (0)

Để lại bình luận