Chương 105

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 105

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Tôi chính là không muốn sống nữa! Bị bắt trở về tôi nhất định sẽ chết, sẽ chết! Cô thì biết cái gì, cái loại sống không bằng chết này cô đã từng trải qua chưa? Ít nhất bọn họ sẽ không làm cô chết, nhưng tôi thì không, hắn chính là muốn đem tôi tra tấn đến chết! Tôi sẽ bị hắn giam cả đời, cả đời đấy!”

Cô ấy lớn tiếng gào khóc, thả tay cô ra, tự mình lau nước mắt, không màng nhánh cây sắt nhọn xung quanh, vẫn luôn hướng phía trước mà chạy.

Vân Tô Tô chỉ có thể đuổi theo, cô không rõ, cô ấy đã từng nói chủ nhân là một xử nữ khống, sẽ chơi hư phía dưới của cô ấy, vì còn ở lại bên cạnh hắn nên chỉ có thể liều mạng lấy lòng.

Nhưng vì sao lý do thoái thác hiện tại lại hoàn toàn không tương đồng? Cô ấy và chủ nhân của mình rốt cuộc có quan hệ như thế nào.

“Nhưng Dữu, chậm một chút!”

Xe dừng lại, cửa xe mở ra, người đàn ông mặc một chiếc quần tây trắng bao bọc bên trong là đôi chân dài thẳng tắp, giày da đen bóng phản chiếu đạp trên mặt đất, Thương Trình Âm đi đến trước lan can, con ngươi ngăm đen lạnh lẽo phát ra tia âm hàn.

“Sủng vật nhà các cậu chạy trốn rồi, Trịnh tiên sinh.”

Nhưng Dữu lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, trên mặt bị nhánh cây quẹt trúng tạo thành vô số vết thương rướm máu, bất chợt dưới chân hư không, cả người cứ thế rơi xuống.

“Nhưng dữu!”

Vân Tô Tô muốn tiến lên giữ lấy cô ấy, không ngờ cả người theo quán tính mà ngã về phía trước.

Trong rừng cây âm u hai cơ thể đang dần rơi xuống, rơi xuống vách núi sâu thẳm vô tận, gió lớn táp vào trên mặt, mọi thứ như chỉ diễn ra trong tích tắc, rồi lại chợt khôi phục lại sự yên tĩnh, phía dưới rừng rậm chim chóc như bị kinh động mà bay loạn lên.

Vực sâu vô tận, bóng tối làm người ta sợ hãi, toàn thân đau nhức, cô nhắm mắt lại, không biết đã mất đi ý thức bao lâu rồi.

Bên tai vang lên thật nhiều thanh âm nói chuyện, đau quá, đôi mắt không tài nào mở ra được, thật là khó chịu…..Cổ họng khô khốc, muốn uống nước.

Cô cố gắng giãy giụa nhưng chỉ có đầu ngón tay có thể cử động.

Dường như đã chạy trốn thành công, bản thân đạp lên vực sâu thăm thẳm mà chạy, không khí tự do xung quanh quá mức ngọt lành, tươi mát tràn vào trong xoang mũi, cô được tự do rồi, thật vui mà, sẽ không bao giờ trở về nữa.

“Vân Tô Tô!”

Một tiếng kêu âm trầm gần như hét lớn, đem cô kéo về thực tại, mí mắt run rẩy dần mở ra, trước mắt đột nhiên xuất hiện gương mặt, lần nữa khiến cô sợ hãi, hàm răng run lên cành cạch.

Cô thử cử động mới phát hiện cánh tay cùng chân của mình đã bị bó thạch cao, trên trán quấn đầy băng gạc, đang nằm trên giường bệnh ở bệnh viện.

Trịnh Nghị cuộn tròn nắm đấm, cắn răng, hốc mắt đỏ bừng, dáng vẻ bọn họ đều vô cùng lo lắng và tức giận, như là sắp đánh cô tới nơi, Trịnh Nghị nghiến răng sát khí đằng đằng gầm nhẹ cảnh cáo “Em còn dám chạy loạn, tôi liền chặt đứt hai tay hai chân em!”

Tiếng nói lạnh lẽo ập vào trước mặt, phía sau có bác sĩ bước tới giữ chặt cánh tay hắn “Người bệnh mới vừa tỉnh tránh để cho cảm xúc quá mức kích động, mời các cậu ra ngoài trước.”

Mấy người hộ sĩ đi tới kéo bức màn bên mép giường lại, Lam Đà giữ lấy bả vai Trịnh Nghị “Được rồi, thật vất vả mới tỉnh lại, đừng hù doạ cô ấy nữa.”

Bác sĩ cầm dụng cụ làm kiểm tra toàn thân cho cô, mấy người hộ sĩ ở bên cạnh chỉnh lại bộ đồ bệnh nhân của cô, nói lời an ủi để cảm xúc của cô dịu xuống, không cần quá sợ hãi.

“Huhu đây là nơi….nào.” Cô không nén được cảm xúc òa khóc nức nở, cô nhớ rõ bản thân mình là đang chạy trốn.

“Bệnh viện, cô nhảy xuống vách núi, hai ngày mới tìm được, đã hôn mê một tuần rồi, có chuyện gì phải suy nghĩ kỹ càng chứ, không nên hành động trong lúc kích động như vậy, suýt chút nữa trở thành người thực vật rồi đấy, có biết không?” Người bác sĩ nam nói lời khuyên ngăn, lắc lắc đầu.

Cô trừng lớn hai mắt, nước mắt cứ thế lăn dài, gương mặt trắng nõn mềm mại giờ đây chằng chịt vết thương lớn nhỏ, trên cái mũi nhỏ nhắn còn có dấu vết sâu cắn, chóp mũi chảy máu phải dùng băng cá nhân dán lại.

Mu bàn tay và trên đùi còn nghiêm trọng hơn, tóc bị nhánh cây cùng cỏ dại quấn chặt rối loạn, chỉ có thể đem mái tóc dài của cô cắt thành tóc ngắn ngang tai.

“Nhưng Dữu……Nhưng Dữu đâu?” Cô kích động mà hỏi, giữ chặt lấy tay hộ sĩ “Cô gái cũng rơi xuống vực với tôi đâu rồi!”

“Không có, chỉ tìm thấy một mình cô thôi, cô nói tới người nào?”

Trong phút chốc hô hấp cô như ngừng lại.

Cô ấy trốn thoát rồi sao? Hay là đã xảy ra chuyện rồi?

Cô chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt ICU đến phòng bệnh tư nhân trên tầng cao nhất, nhìn mấy người đứng bên trong, lập tức bị dọa cho toát mồ hôi.

Chờ khi bác sĩ đi rồi, cửa đóng lại, Trịnh Nghị liền đi tới bóp lấy cằm cô, giận dữ mà dùng sức làm gương mặt cô trở nên méo mó.

“Vân Tô Tô, là bọn này đã quá dung túng cho em rồi phải không! Còn dám chạy trốn? Em cảm thấy chết rồi là có thể rời xa bọn này? Nếu thật sự muốn chết tôi đây ngay bây giờ liền thỏa mãn em!”

Lam Đà giữ chặt cánh tay hắn “Được rồi, khó khăn lắm mới cứu được cô ấy, mày nói mấy lời này làm gì!”

Trịnh Nghị tức muốn điên rồi, hai tay buông thỏng gần như phát run, cô căn bản không biết mấy ngày này cô không tỉnh, hắn muốn điên như thế nào, vừa giận vừa thương, hận không thể cứ như vậy mà bóp chết cô đi cho xong, không cần phải cảm thấy sợ hãi trong lòng như thế, người chết cũng sẽ không chạy trốn được nữa.

Hứa Tân im lặng cúi đầu nhìn cô, người vốn dĩ tính tình hung dữ, lúc này đây thế mà không nói lời nào, vẻ tang thương trên mặt giống như mấy ngày rồi chưa có rửa mặt.

Bình luận (0)

Để lại bình luận